Có thể theo hoàng đế tới Thái Sơn một chuyến cơ bản đều là nhân vật hạch tâm nhất của Đại Hán, cho nên người muốn tham gia đội ngũ này rất nhiều, chí ít nó thể hiện một loại thân phận, một loại vinh diệu, nhất là trong giai đoạn bấp bênh này, huân quý nào không được cho đi theo là khó tránh bị coi mất ân sủng, lúc đó đối thủ không khách khí nữa, đây tuyệt đối là chuyện phải tránh.
Cho dù là hoàng đế cũng phải rất thận trọng với danh sách này, thẩm hạch lâu mà không làm ra được danh sách thích hợp, hoàng đế bận rộn còn nóng ruột, Vân Triết thì thấy mình đang lãng phí sinh mệnh.
Bởi vì nó đã đứng dưới chân tường một cách vô tích sự hai canh giờ rồi, nó muốn đi tiểu tiện, nhưng hoàng đế không có ý rời Vị Ương cung, nó chỉ đành đứng đó.
Tùy Việt đứng ở bên cạnh Vân Triết, tay ôm một cái khay sơn son, trong đó đựng các loại hoa quả tươi, hắn thở nhẹ mà dài, chứng minh hắn đang ngủ.
Vân Triệt hâm mộ vô cùng, nó mà có bản lĩnh này thì không phải lo gì nữa.
Bốp!
Hoàng đế lại lần nữa nổi giận ném tấu chương xuống đất, Vân Triết kinh ngạc phát hiện Tùy Việt đang ngủ như con rắn lặng lẽ trườn tới chỗ tấu chương, nhặt lên, đặt bên tay trái hoàng đế.
Lưu Triệt cầm tấu chương khác ném đi, quát:” Cút hết đi cho trẫm.”
Sau đó Tùy Việt kéo Vân Triết vẫn còn ù ù cạc cạc rời Vị Ương cung.
Đái một bãi thỏa thích ở nhà xí xong, Vân Triết nhìn thấy Tùy Việt ngồi ở bậc thềm hóng mát.
Đã qua trưa rồi mà chưa ăn cơm, Vân Triết sờ ngực, lấy ra bọc lá sen, tới bên Tùy Việt ngồi xuống, đặt gói lá sen giữa hai người, mời Tùy Việt ăn.
Tùy Việt nhìn nắm cơm đủ màu, thở dài thằng bé này đến đây đúng là khổ, lấy một nắm lên ăn, rất mềm thơm, muốn ăn thêm, thấy chỉ còn hai nắm nên thôi:” Ngươi lại có thêm một muội tử à?”
Vân Triết vui vẻ:” Vâng, mới ra đời hôm kia, nó khóc dữ lắm, tiểu nương khóc còn dữ hơn vì tiểu nương không thích khuê nữ, cha cháu lại thích.”
“ Thế là đủ, là đứa bé có phúc.”
Hai người tán gẫu vài câu, đợi Vân Triết ăn hết cơm nắm, nghe ngóng bên trong không có động tĩnh gì, Tùy Việt dẫn nó vào đại điện.
“ Bệ hạ không thích chúng ta ở trong đó.” Vân Triết thì thào:
“ Bệ hạ cần hầu hạ, vừa rồi chỉ nổi nóng thôi, giờ trà đã nguội, phải vào trong.”
“ Giờ chúng ta vào trong có vấn đề không?” Vân Triết thấy đây là hành vi không sáng suốt:
“ Có, nhưng không vào càng vấn đề.”
Cũng may là hoàng đế có vẻ nguôi giận rồi, huống hồ Vân Triết chỉ đứng xa xa gác, người duy nhất phải tới gần hoàng đế là Tùy Việt. Nó cảm giác chuyện này không khác gì bảo mấy con lợn trong nhà đi chăm sóc Đại Vương, quá nguy hiểm.
Lại lần nữa đứng như tượng, Trường An vào tháng tám nóng bức vô cùng, Vân Triết lại đứng ở chỗ mặt trời chiếu vào, chẳng mấy chốc quần áo ướt đẫm, nó len lén nhìn thấy cằm Tùy Việt nhỏ mồ hôi, vậy mà khuôn mặt rất bình thản.
Hoàng đế nằm trên chiếu chẳng biết ngủ rồi hay đang trầm tư.
Một làn gió mát sau lưng thổi tới, rất đều đặn, Vân Triết quay đầu thấy Lam Điền nấp sau rèm dùng cái quạt bồ lớn quát cho nó.
Rất thoải mái.
Có điều Lam Điền thì càng nóng.
Vân Triết chỉ chỉ Tùy Việt bảo đừng quạt nữa, Lam Điền bĩu môi quạt càng mạnh, Tùy Việt đành cười khổ.
Lưu Triệt đang hồn vía trên mây đột nhiên trầm giọng nói:” Tới đây quạt cho phụ hoàng.”
Lam Điền thò đầu ra, không rõ sao phụ hoàng phát hiện, nhưng vì bên cạnh phụ hoàng có hai ngọn núi băng lớn, nó nhét quạt cho Vân Triết, tới bên cạnh phụ hoàng thỏ thẻ:” Sao phụ hoàng lại buồn?”
Lưu Triệt hai tay gối đầu, thuận miệng đáp:” Danh sách khó sắp xếp.”
“ Chuyện này mà cần phụ hoàng lo à?” Lam Điền ngạc nhiên hét lên:” Lương Khải, Lương Khải, ngươi chết ở đâu rồi, vì sao lại lười biếng để phụ hoàng phải làm việc của ngươi.”
Lương Khải oan ức bước từ trong gian làm việc ra, thấy hoàng đế không phản ứng, lại rụt đầu về.
Lưu Triệt buồn cười lắm, đồng thời hơi tiếc, Lam Điền rất giống hắn, nếu là nhi tử thì quá tốt rồi, dù sao cũng chuyện này làm hắn hứng thú nói chuyện:” Lương Khải không làm được đâu, có một số người ở lại Trường An không thích hợp, đưa đi Sơn Đông cũng không thích hợp, nên trẫm phiền.”
“ Vậy thì phụ hoàng giết đi.” Lam Điền vung cánh tay mũm mỉm:
Lưu Triệt chớp chớp mắt:” Giết!?”
“ Để ở nhà không yên tâm vì sợ không có nhà chúng làm bậy, mang đi không được vì chúng không đủ tư cách, vậy là bất những kẻ bất trung bất nghĩa, không giết chẳng lẽ để chúng lại ăn Tết ạ?”
Lưu Triệt dở khóc dở cười:” Đạo lý nghe không tệ, vì sao phụ hoàng thấy không ổn nhỉ?”
Lam Điền ôm tay phụ hoàng làm nũng:” Phụ hoàng bận bịu cả ngày nên mệt rồi đấy thôi, cần nghỉ rồi.”
Lưu Triệt nhìn thằng ngốc Vân Triết cầm quạt đứng dưới nắng đổ mồ hôi:” Nên nghỉ rồi, đi nào, theo phụ hoàng ra sân thả lỏng.”
Sau Vị Ương cung có một tòa ngọc uyển trứ danh, nơi này không phải viên lâm, quan trọng vì nó chẳng có cái cây nào, toàn là ngọc thạch, bảo thạch, mặt trời chiếu xuống, các loại ngọc thạch tỏa sáng dập dờn, đứng ở trong đó chẳng thoải mái gì, chỉ thêm khó chịu.
Lưu Triệt mỉm cười nhìn Vân Triết bứt rứt đứng bên cạnh cây san hô lớn.
“ Phụ hoàng bắt nạt người ta.” Lam Điền giờ mới hiểu mưu đồ hiểm ác của Lưu Triệt, giọng như chực khóc:
“ Hừ, hai đứa hùa nhau bắt nạt phụ hoàng mới đúng, con còn chưa gả đi, Vân thị chưa cầu thân đâu, Lam Điền, chúng ta là hoàng tộc, nên giữ mình phải giữ.”
Lưu Triệt thấy quần áo Vân Triết đã ướt đẫm, phẩy tay bảo Tùy Việt cho nó đi, quay sang định tiếp tục dạy bảo khuê nữ thì Lam Điền chạy mất rồi.
Trải qua một buổi sáng dày vò, Lưu Triệt cho rằng Vân Triết sẽ không tới Vị Ương cung nữa, dù sao thằng bé đó có quá nhiều chỗ dựa, bất kể chỗ dựa nào lên tiếng, Lưu Triệt khó từ chối.
Ai ngờ ngủ một giấc dậy chuẩn bị làm việc phát hiện Vân Triết lại đứng chỗ cũ rồi, lần này không có Lam Điền nấp sau lưng quạt mát, vậy là thằng tiểu tử này còn biết quy củ, không dựa dẫm người khác.
Gian nan soạn ra danh sách đi Thái Sơn xong, Lưu Triệt uống ngụm trà gọi Vân Triết tới.
Vân Triết theo sai bảo của hoàng đế, quỳ ở đối diện.
“ Khi trẫm bằng tuổi ngươi thì tiên đế bệnh nặng, Đậu thái hậu nắm đại quyền, Đậu thái hậu không thích trẫm, nói ánh mắt trẫm quá dữ dội, làm việc quá dữ dội, nếu trẫm làm hoàng đế sẽ là tai họa với bách tính.”
“ Giờ trẫm mong Đậu thái hậu còn sống, trẫm có thể nói với người, Đại Hán không chỉ rửa sạch sỉ nhục tổ tông, còn giúp bách tính giàu có, đại quân của trẫm đánh đâu thắng đấy, bốn phương tám hướng, trẫm đứng đầu. Vân Triết, ngươi thấy trước khi rời kinh sư, trẫm có nên tới trước mộ thái hậu nói những lời này không?”
Vân Triết hồ nghi nhìn hoàng đế, nó không hiểu vì sao hoàng đế lại nói chuyện này với mình, nhưng nó thấy người thông minh thì ít nói, nên nó không trả lời.