“ Sao trẫm lại đi nói chuyện này với ngươi? “ Quả nhiên Lưu Triệt bật cười sờ đầu Vân Triết, nhìn cái mặt tròn ngốc ngốc của Vân Triết, nổi hứng trêu:” Ha ha ha, vậy hỏi câu khác, ngươi thấy cha ngươi nên ở lại phụ trợ thái tử trấn thủ Trường An, hay là theo trẫm đi Thái Sơn?”
Câu này không cần nghĩ, Vân Triết trả lời rất nhanh:” Cha tiểu thần đã chuẩn bị hành ly rồi, chỉ đợi bệ hạ hạ lệnh là lên đường.”
Lưu Triệt ồ một tiếng:” Cha ngươi muốn theo trẫm à?”
Vân Triết gật mạnh đầu:” Vâng, có ai không muốn theo bệ hạ đi phong thiện chứ ạ, đây là chuyện lớn nhất của Đại Hán trước giờ.”
Lưu Triệt cười sảng khoái, câu này là sự thật, đến cả đứa bé cũng biết, sao không đắc ý cho được:” Cha ngươi không tin quỷ thần cơ mà, vậy mà cũng để ý chuyện phong thiện Thái Sơn?”
Vân Triết nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nghi hoặc hỏi lại:” Cha thần không tin quỷ thần ấy ạ, vì sao khi tiểu nương sinh, cha lại quỳ trong nhà cầu xin thần phật phù hộ tiểu nương được mẹ tròn con vuông? Cha thần chỉ ghét đám thuật sĩ, tướng sư lừa người lợi dụng thần thánh ma quỷ lừa người thôi.”
Một câu trả lời đơn giản giải tỏa nghi hoặc lớn trong lòng Lưu Triệt, đột nhiên nhận ra thằng bé này khác hẳn cha, rất thật thà, nổi lên hứng thú tán gẫu:” Vậy trong Vân thị ngươi thích nhất ai?”
Vân Triết đưa ra câu trả lời ngoài dự liệu:” Hà công công ạ.”
“ Hả? Vì sao thế, trẫm rất ghét ông ta.”
“ Vì Hà công công đáng thương lắm, chẳng có gì cả, nuôi mấy con sói làm bạn, mà chúng chết hết rồi, tưởng tìm được Vân Âm tỷ tỷ làm truyền nhân, Vân Âm tỷ tỷ lại ham chơi không học tới nên tới chốn. Dạy Tiểu Quang ca ca thì huynh ấy lại có chí hướng khác. Sau đó Hà công công muốn chết, đại sư huynh không cho chết!”
“ Sao ? Hoắc Quang mà quyết định được sinh tử của Hà Sầu Hữu à?” Lưu Triệt tò mò lẫn kinh ngạc:
Vân Triết gật đầu:” Đại sư huynh bá đạo lắm, còn đánh tiểu thần.”
“ Cha ngươi không quản à?”
“ Cha thần không quản, Trương An Thế hay bắt nạt đám Tào Tín, Hoắc Tam, bị chúng nó nhân lúc uống sau cởi quần áo cho ngủ cùng Kim Nhật Đê ...”
Lưu Triệt suýt phun trà ra, lâu lắm rồi hắn không được nghe loại chuyện thú vị thế này:” Cái gì, mau mau kể chi tiết cho trẫm nghe ...”
Tùy Việt thấy hoàng đế và Vân Triết đàm thoại rất náo nhiệt thì mỉm cười, gọi cung nữ mang hai cốc nước quả tới.
Chập tối Vân Triết về trạch viện Vân thị ở Trường An, vừa về đóng cửa, cởi áo nhảy ùm vào thùng tắm, mãi lâu sau mới nhô lên thở phào, sau đó nhìn thấy Sửu Dung:” Ta tắm không cần ai giúp.”
“ Có tiểu lang nào trong nhà chưa được nô tỳ tắm cho, tới lượt tiểu lang lại xấu hổ sao?” Sửu Dung cười tít mắt:
Vân Triết chỉ tiểu nha đầu sau lưng Sửu Dung, hét lên:” Bảo nó ra ngoài.”
Sửu Dung đẩy tiểu nha đầu xấu xí lên:” Nô tỳ hầu hạ lang quân, Chừ Sở nên hầu hạ tiểu lang.”
Vân Triết lại chui xuống nước, thì mỗi cái đầu lên:” Đây là cái lý gì?”
“ Thiếu quân đồng ý rồi, tiểu lang chưa từng có nha hoàn thiếp thân hầu hạ, Chử Sở hơn tiểu lang hai tuổi, rất thích hợp.”
“ Đừng đừng, nó sẽ bị Lam Điền đánh chết.”
“ Tiểu lang không cần lo, Lam Điền công chúa gặp Chử Sở rồi.”
“ Nhưng mà ta không cần.” Vân Triết hét lên:
Sử Dung xoay tấm thân to béo đưa khăn lông cho khuê nữ:” Sau này hầu hạ tiểu lang cho tốt, hầu hạ không tốt thì chết đi.”
Nói xong đóng đưa cái mông to như ra ngoài.
Vân Triết kinh khủng nhìn Chử Sở vừa đen vừa nhỏ, nói năng lẫn lộn:” Ngươi hầu hạ rất tốt, tốt, tốt, rất tốt.”
Chử Sở rất thản nhiên đi tới bên chậu tắm, cởi búi tóc của Vân Triết, vò mạnh:” Tiểu lang đừng né, mẹ nô tỳ nói, nam nhân tắm rửa chỉ biết kỳ cọ qua loa, tiểu lang trốn cái gì? Khi tiểu lang ba tuổi, nô tỳ thấy cả rồi, có gì hay đâu.”
Thấy cả rồi? Vân Triết muốn chết.
“ Hừ, Hoắc Quang công tử còn cứng đầu hơn tiểu lang nhiều, không phải vẫn ngoan ngoãn để mẹ nô tỳ dày vò à? Mỗi lần về Trường An tắm rửa đều do mẹ nô tỳ hầu hạ.” Chử Sở xem ra không chỉ kế thừa ngoại hình của mẹ, tính tình bá đạo không kém, tay làm miệng nói:” Bây giờ Trường An loạn lắm, cha nô tỳ nói, kẻ nhòm ngó nhà ta quá nhiều, các công tử trong nhà đều quý giá, chẳng may có vấn đề, nhà nô tỳ chết trăm lần chưa hết tội, nên từ chuyện ăn uống ngủ nghỉ đều chỉ có thể do mẹ con nô tỳ lo liệu, không cho người ngoài dính vào.”
“ Thật à?” Vân Triết lần đầu rời khỏi mẹ, rất xa lạ chuyện bên ngoài:
Có Chử Sở giúp tắm rửa, đúng là nhẹ nhàng hơn nhiều, nhất là gội đầu là chuyện vô cùng phiền hà, hôm nay hầu hạ hoàng đế cả ngày, đứng đã mệt, nói chuyện với hoàng đế càng mệt, bất tri bất giác thiếp đi.
.................... .......................
Lưu Triệt cũng đang tắm, nhưng người hầu hạ hắn là Vệ hoàng hậu, vốn chuyện này không cần hoàng hậu làm, nhưng từ khi Lưu Bác được A Kiều nhận nuôi, nàng chịu khó lấy lòng hoàng đế.
“ Hôm nay trẫm nói chuyện với Vân Triết rất vui, bất tri bất giác hết nửa buổi chiều, nó khác Vân Lang lắm.” Lưu Triệt cảm thán:
Vệ hoàng hậu mỉm cười:” Đứa bé đó sinh ra đã phú quý hơn người, tất nhiên khác Vân hầu từng vất vả lập nghiệp.”
“ Ý trẫm nói đứa bé đó lai lịch thanh bạch, từ khi sinh ra đã ở trong tầm mắt trẫm, so với Vân Lang, nó giống người Đại Hán hơn, biết quy củ không vô pháp vô thiên như cha nó, trẫm muốn giữ bên cạnh để dạy bảo.” Lưu Triệt rất hài lòng biểu hiện của Vân Triết hôm nay, quy củ mà không cứng nhắc, thông minh mà không lạm dụng thông minh của mình, rất chân thật:
Vệ hoàng hậu chua xót:” Vậy Cư Nhi thì sao?
Lưu Triệt nghe nhắc tới trưởng tử là bực mình, ném khăn mặt đi:” Sao vào lúc này nó lại đi Lạc Dương? Trẫm còn chưa đi, nó đã vội tiếp quản Quan Trung rồi à?”
.......
“ Ta làm cái gì cũng sai!” Lưu Cư ngồi trên cây hồng bực tay cầm bầu rượu tức nói:
“ Điện hạ, lúc này, này, không , không .... làm gì ... mới ... là đúng.”
“ Ta biết, ta biết, không làm gì hết đợi phụ hoàng ta già đi mới phù hợp với kỳ vọng của tất cả mọi người. Địch tiên sinh, ta biết, nhưng ta không thể làm thế ...”
Địch Sơn rất hiểu Lưu Cứ, biết hắn nói lời tận phế phủ, không khuyên nữa.
“ Ta đã nghe ngóng kỹ càng rồi, chuyện Lưu Bác vào Trường Môn cung không phải do A Kiều quý nhân xúi giục mà do phụ hoàng ta. Vân Lang cũng không phải muốn làm tiên sinh Lưu Bác mà một giao dịch do phụ hoàng ta muốn giữ Vân Triết bên cạnh.”
“ Phụ hoàng ta làm thế mục tiêu là vì Trường Môn cung, ta không hiểu, mặc dù giao Trường Môn cung cho A Kiều quý nhân không hiểu, nhưng không ai thích hợp hơn nữa, giờ lấy lại mất nhiều đời bố trí mới được. Dù A Kiều quý nhân cũng không có hậu đại, sau này có là Lam Điền nắm Trường Môn cung cũng đều không thể uy hiếp tới cô, bọn họ muốn vinh diệu, muốn phú quý thì cô cho là được, cô nâng họ lên thật cao cho nhiều vinh diệu cũng không sao.”
“ Nhưng Lưu Bác lại tới Trường Môn cung, cô muốn lên ngôi phải giết nó mới yên tâm, đó là do phụ hoàng làm khó ta, tất cả bất nhân tới từ phụ hoàng ta ...” Lưu Cư nói không bao lâu nước mắt chảy ra, gióng trở nên âm u:” Ta không hiểu, hỏi mẫu hậu, hỏi cữu cữu, hỏi cữu mẫu, không ai nói, chẳng lẽ họ không nói thì ta không biết chân tướng à? Không ngờ, không ngờ cô rơi vào cảnh này không phải cô có gì sai, không phải cô làm gì đại nghịch, mà vì phụ hoàng chướng mắt với thái tử trưởng thành thôi.”