Địch Sơn nghe Lưu Cư oán trách hoàng đế thì thất kinh, rối rít nói:” Điện hạ ... Cẩn thận lời nói!”
Lưu Cư xua tay, không coi ra gì, hắn đang đầy một bụng oán hận, nếu không phát tiết, hắn không chịu nổi:” Chỉ có khanh và Quách Giải ở đây, nếu cả hai người không tin được thì cô còn có thể tin ai?”
“ Cô luôn cố sức thể hiện cho phụ hoàng thấy mình xuất sắc ưu tú hơn người, không biết rằng cô càng thông tuệ, càng được lòng người, phụ hoàng càng ghét. Nếu cô mà tầm thường, để phụ hoàng thấy thiên hạ chưa thể thiếu người, thì cô mới có cơ hội đi tiếp, giờ quay đầu đã muộn, có Lưu Bác ở sau lưng, cô mà không thể hiện được bản thân, có kẻ sẽ chuyển sang ủng hộ Lưu Bác.”
“ Cô viễn chinh phương nam, mấy lần suýt chết ở biên ải, cô trấn thủ biên quốc, cô xem nhẹ tiền tài, nghe nói nước Thường Sơn có nạn châu chấu, cô giảm ăn giảm mặc để chấn tai. Khi có hoàn khố cưỡi ngựa nghênh ngang trên đường phố, ức hiếp bách tính, là cô vương trừng trị, để Tân Phong Thị thành nơi nhà nhà ban đêm không phải đóng cửa.”
“ Cô thay phụ hoàng đi chẩn tai Hà Nam, tiền lương vô số mà cô không không tham một hạt gạo, rời Hà Nam được bách tính quỳ bái, vậy mà cô về thì thấy gì, Lưu Bác đã tới Trường Môn cung .... Ha ha ha.”
Lưu Cư nói tới đó ngửa cổ đổ bầu rượu vào miệng, chỉ thấy miệng đắng chát.
Quách Giải bồi tiếp Lưu Cư uống rượu một lúc, thấy cần phân tán sự chú ý của thái tử, nếu không e còn nói ra nhiều lời không hay:” Vân Lang bị triều hồi Trường An, điều hành Lương Châu từ xa, Hoắc Quang thành trưởng sử. Thương đội của phủ đại tướng quân đã nghe thần sai bảo.”
Địch Sơn hỏi:” Vân, Vân hầu có biết không?”
Quách Giải cười nhạt:” Không biết.”
Lưu Cư uống một ngụm rượu:” Hay là vờ không biết?”
“ Không biết vẫn tốt hơn, thần hiểu người này, y thông minh nhưng sợ việc, không thích rắc rối đâu, ắt biết khôn khéo đưa ra lựa chọn.”
“ Phụ hoàng ta hỉ nộ thất thường, Vân Lang lại nhờ cữu mẫu ta mà có ngày hôm nay, y không thể chặt đứt liên hệ, không có lựa chọn nào. Nếu lần này phong thiện Thái Sơn, Vân Lang lấy danh nghĩa là Vệ tướng quân ở lại Trường An giúp cô giám quốc …” Lưu Cư trầm ngâm tính toán:
Địch Sơn lắc đầu:” Vân hầu ... sẽ không .... ngỗ nghịch bệ hạ, đó là .... cách làm nhất quán của y.”
Lưu Cư thở dài với hai tâm phúc:” Các khanh xem, nhược tiểu là tội lỗi của chúng ta, các khanh nói xem, lần giám quốc này phải thế nào.”
“ Điện hạ đã nói ... nhược tiểu, vậy chúng ta ...cúi đầu làm phận nhược tiểu.”
Lưu Cư tới Lạc Dương lần này không giống Lưu Triệt suy đoán là muốn mua chuộc lòng người, mà dùng phương thức này biểu lộ tiếng lòng, vạn sự do phụ hoàng hắn định đoạt, hắn về Trường An tuân theo ý chỉ làm việc là được.
Hắn tin bên cạnh có vô số ánh mắt đang theo sát từng cử chỉ hành vi của mình, trừ Quách Giải và Địch Sơn đồng sinh cộng tử ra, trước mặt người khác tốt nhất thể hiện bộ mặt bạo ngược vô tình.
Đông Phương Sóc cưỡi con lừa thong thả vào Lạc Dương từ đông môn.
Lạc Dương đầu thu vẫn nóng bức, một người một lừa vào thành, tìm kiếm khách xá tốt nhất ở lại, du ngoạn thiên hạ hơn một năm, trong lòng nhớ thê tử ở lại Dương Lăng Ấp, liền có ý muốn quay về.
Sau khi rửa ráy qua loa, Đông Phương sóng vùi đầu ngủ suốt từ chiều tới tối, thấy bụng đoi đói liền gọi chủ quán chuẩn bị cơm n ước.
Không lâu sau chủ quán mang lên cơm lúa mạch.
Đông Phương Sóc thở dài nhìn bát cơm nguyên vỏ:” Sao không xay vỏ ra?”
“ Đó là cơm mà chỉ quý nhân ở Trường An mới hưởng dụng được, khách nhân đi vội ăn tạm vậy.”
“ Không có canh thịt à?”
“ Không có.”
“ Thế rau quỳ?”
Chủ quán tiếp tục lắc đầu:” Chỉ ban ngày mới có.”
Đông Phương Sóc chép miệng, ngay cả thành lớn như Lạc Dương mà cũng thiếu thốn thế này, thiên hạ vẫn còn nghèo lắm:” Thế nào cũng phải kiếm cho mỗ ít mật, cơm thô thế này không nuốt được.”
Chủ quán chỉ tay:” Không có mật, nếu khách nhân muốn ăn một bữa ngon thì tới cung thất đằng kia, nơi đó tửu yến suốt ngày, phàm là người có tài học đều có thể tới đó kiếm bữa cơm ngon.”
Đông Phương Sóc cố nuốt miếng cơm, hỏi:” Quý nhân ở đâu tới thế?”
Chủ quán kiêu ngạo ưỡn ngực lên:” Thái tử điện hạ.”
Đông Phương Sóc ngẩn người, hắn biết hoàng đế sắp đi xa, thái tử bất kể thế nào cũng không nên rời Trường An lúc này, đẩy bát cơm đi:” Nếu vậy thì mỗ đi kiếm bữa cơm ngon đây.”
Chủ quán thấy Đông Phương Sóc nghiêm túc, vội nói:” Khách nhân chưa biết rồi, thời gian qua người muốn tới đó kiếm cái ăn nhiều lắm, đúng là có bậc tài học được điện hạ nghênh đón, nhưng đa phần bị đánh gãy chân đuổi ra. Theo mỗ gia thấy, khách nhân ăn bát cơm này cho bình an.”
Đông Phương Sóc cười lớn:” Cái thứ chó má này, muốn xem trò cười thì hôm nay mỗ cho xem đủ thì thôi.”
Bên cạnh khách xá là con sông nhỏ, đối diện sông là cung điện khí thế hoành vĩ, ban đầu thái tổ định đô ở Lạc Dương, sau đổi thành Trường An, trong quá trình đó Lạc Dương xây dựng lượng lớn cung xá.
Sông có cầu gỗ nối liền bắc nam, trên cầu có thủ vệ mặc giáp dù là ban đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng, mùi rượu thịt bay ra làm ăn mày ứa nước bọt.
Đông Phương Sóc ung dung lên cầu gỗ, nách kẹp cuốn sách, không cần giới thiệu, hoàn mỹ chứng minh mình là người đọc sách.
Mặc thanh sam càng thể hiện gia tài không nhỏ, đây càng là điều tượng trưng thân phận, người đọc sách có tiền tức là ở giai tầng khác, giai tầng thống trị.
Bởi thế bốn tên thủ vệ nhà quê thấy Đông Phương Sóc coi bọn họ như rác, bọn họ tự nhiên coi mình là người vô hình. Người đọc sách đang yến tiệc trong Hà Đồ cung đều là khách quý của thái tử, đắc tội với loại người này có khi mất mạng.
Không ai ngăn cản, thậm chí còn có tiểu lại ân cần dẫn đường, đi vào cung không ai để ý tới Đông Phương Sóc, vì đều bận xem Hồ cơ múa ở giữa đại điện.
Hồ cơ xoay tròn như chong chóng, mép váy phất phới, mông tròn đùi trắng dưới ánh đèn làm người ta nhìn không kịp.
Đông Phương Sóc đi về phía Lưu Cư ngồi ở chủ vị, chỉ cách 20 bước chân nữa, vẫn không ai ngăn cản, thế là hắn đi tới thêm mười bước, rất quái dị, vẫn không ai ngăn cản, cả hoan quan cung nga đợi hầu hạ bên rèm cũng như không thấy.
Khi Đông Phương Sóc đi qua bên cung nga còn lấy chén rượu đặt trên khay, uống một ngụm rồi tới bên cạnh Lưu Cư, rút từ trong ống tay áo ra một thanh chùy thủ, nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Lưu Cư.
Cảnh tượng này làm bốn bề thất kinh, nhưng ngay cả Quách Giải đứng gần Lưu Cư muốn phản ứng cũng không kịp nữa rồi.