Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1094 - Q7 - Chương 105: Chúng Ta Là Người Phàm. (2)

Q7 - Chương 105: Chúng ta là người phàm. (2) Q7 - Chương 105: Chúng ta là người phàm. (2)

Khi mũi dao bén nhọn đâm tới trước ngực, Lưu Cư cứng người, không có bất kỳ phản ứng nào.

“ Á á á .....”

Cung nga la hét, hoạn quan kéo tới, Địch Sơn trợn toét mắt, Quách Giải rút kiếm chĩa về phía Đông Phương Sóc, khách khứa im như thóc, không ai ho he, chỉ có vũ cơ say trong vũ đạo không hay biết gì.

“ Điện hạ sơ ý rồi.” Đông Phương Sóc thu chùy thủ lại, tiếp tục uống rượu, hết sức vô lễ đá bay một lão giả râu tóc bạc phơ, ngồi xuống vị trí của ông ta như chẳng có chuyện gì xảy ra:

Lưu Cư mặt lúc xanh lúc trắng, lúc sau mới hoàn hồn nói:” Không phải sơ ý, mà cô vương không tin Đông Phương tiên sinh ám sát cô vương.”

Đông Phương Sóc nhìn Quách Giải:” Tới gần 20 bước thu vũ khí, gần 10 bước cởi giáp, gần 4 bước ắt có người đi cùng, thiếu thượng tạo làm hộ vệ, vì sao lại quên những quy củ này?”

Quách Giải nổi giận:” Điện hạ lễ hiền đãi sĩ, luôn lấy lễ nghi làm trọng.”

Đông Phương Sóc hất chén rượu vào mặt Quách Giải, lớn tiếng quát những kẻ rục rịch xông tới:” Các ngươi còn chưa hiểu vì sao mỗ làm thế à, nếu mỗ đây là kẻ lòng dạ bất chính, điện hạ có làm sao thì bất kể giáp sĩ, tiểu lại, cung nga, hoạn quan hay các vị, kể cả Quách Giải ngươi sẽ rụng đầu ngay ngày mai đấy.”

Lưu Cứ thấy Quách Giải á khẩu, liền cười nói:” Đây là ý chỉ của cô vương, bất kỳ bậc tài học nào cũng có thể tới uống một chén.”

“ Điện hạ nói lời này là sai rồi, lúc khai quốc khó khăn, thiên hạ hỗn loạn, lúc đó cần dựa vào bậc tài học bình thiên hạ, lễ hiền đãi sĩ là hiển nhiên, mạo hiểm là hiển nhiên. Bây giờ thiên hạ bình định, quốc phú dân cường, càng chú ý quy củ, dùng quy củ chế định chuẩn tác thiên hạ, hoàng quyền do trời ban, sao có thể mạo hiểm buông lỏng. Điện hạ thân phận tôn quý, dù ngàn vạn lý do cũng phải đặt an nguy lên hàng đầu, nếu không mọi nỗ lực trôi theo dòng nước.”

Địch Sơn lau mồ hôi trán thi lễ:” Đông .... Phương tiên sinh ... nói phải lắm ...”

Chẳng kịp nói nhiều vội vàng đi bố trí thủ vệ.

Lưu Cư bình tĩnh như thường, ở điểm này hắn đích thực có phong độ vương giả:” Nghe nói tiên sinh vân du thiên hạ, sao lại xuất hiện ở Lạc Dương?”

Đông Phương Sóc nâng chén:” Sơn thủy nhìn mãi không đủ, chỉ là lòng đột sinh quyến liến, cũng nên về nhà. Vốn thần trọ ở khách xá đổi diện, tỉnh dậy nghe thấy tiếng đàn sao, theo âm thanh mà đến, không ngờ chẳng cần bái thiếp cũng có thể tới gần điện hạ, liền lấy chùy thủ để điện hạ cảm thụ được nguy cơ.”

Lưu Cư cười:” Ta biết tiên sinh không phải đi tìm cô vương, nếu chỉ là tình cờ, vậy uống một chén.”

Trên mông Đông Phương Sóc đã đóng dấu Vân thị rồi, cho dù tới Đông cung cũng chẳng thể được tín nhiệm, chuyện này cả hai đều biết nên không nói chuyện chiêu lãm. Đông Phương Sóc tới đây hoàn toàn an ủi cái bụng, nên nâng chén đáp lại xong là dùng tay cầm thịt ăn ngấu nghiến.

Vừa rồi bị hắn quấy nhiễu, khách khứa chẳng ai thoải mái nữa, cũng không muốn lọt vào tầm mắt Vân thị, mau chóng cáo từ.

Lưu Cư nhìn đại điện thoáng cái vắng một nửa:” Trượng nghĩa đa phần quân giết chó, phụ lòng chủ yếu đám đọc sách, quả nhiên nhiên chẳng sai.”

“ Câu này có lý quá, không biết từ đâu ra?” Đông Phương Sóc đi nhiều mà chưa biết câu này:

Lưu Cư đi trong đại điện cười trào lộng:” Là Vân hầu năm xưa dạy cô vương nông học có nói, khi đó cô vương xem thường nông phu, quân hầu lấy câu này ra dạy cô vương. Cô vương không thèm để ý, mấy năm qua mới nhận ra.”

Đông Phương Sóc gật gù: “ Ồ, vậy thì không phải Vân hầu nói đâu, ngài ấy nhận thức nhân gian chưa sâu như vậy, chắc là một vị tiên hiền nào của Khoa kỹ Tây Bắc nói.”

Lưu Cư giọng có chút tiếc nuối:” Quân hầu rất trí tuệ.”

Đông Phương Sóc tiếp tục phủ nhận: “ Điện hạ sai rồi, trí tuệ là các bậc tiên hiền của Khoa kỹ Tây Bắc kìa, Vân hầu là người thường thôi, bất kỳ ai kế thừa được học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc cũng thành châu ngọc giữa nhân gian.”

Lưu Cư ngạc nhiên:” Sao tiên sinh nói thế, không sợ Vân hầu giận sao?”

“ Cái hay của Vân hầu là tự biết mình, tự hiểu mình nhờ kế thừa di sản hơn người mà đứng cao hơn người khác, thường ngày mỗ cùng quân hầu tiếp xúc không có gì cao thâm mạt trắc cả, mọi người bị những thứ Khoa kỹ Tây Bắc làm ra chấn động, bỏ quên bản chất Vân hầu thôi.”

Lưu Cư phủ nhận:” Trên đời có người sinh ra đã biết.”

Đông Phương Sóc cười càng lớn:” Ai vậy, xin điện hạ cho biết, để mỗ vạch trần giả dối của hắn.”

Lưu Cư chỉ cười không đáp, cũng không chịu coi Vân Lang là người thường, dù Đông Phương Sóc nói thế nào thì hắn không dám xem thường nữa. Nguyên nhân rất đơn giản bất kỳ ai làm kẻ địch của Vân Lang đều đã chết rồi, hắn sau khi liên tục mất mấy thân tín mới tỉnh ngộ, Đông Phương Sóc chưa đứng vào vị trí đối đầu với Vân thị, ắt chỉ thấy một Vân Lang bình thường.

Đó cũng là điểm đáng sợ của người này.

Sáng sớm hôm sau Đông Phương Sóc từ cung Hà Đồ đi ra, toàn thân đầy mùi thơm, ca cơ bên cạnh Lưu Cư đúng là cực phẩm.

Ông chủ khách xá nhìn thấy Đông Phương Sóc từ đại môn cung Hà Đồ được giáp sĩ dìu qua cầu gỗ, đến khi Đông Phương Sóc xuất hiện trước mắt liền hết sức tự nhiên khom người xuống.

“ Cơm mạch vẫn ngon hơn.” Đông Phương Sóc ợ một cái rõ to:

Ông chủ khách xá cười nịnh bợ:” Tiên sinh chuẩn bị theo thái tử làm quan sao?”

Đông Phương Sóc xua tay:” Cút đi, cút đi, mỗ không vì miếng ăn mà khom lưng.”

Ông chủ khách xá dìu Đông Phương Sóc về phòng, nghe tiếng kim loại va chạm trong lòng, càng không dám có chút xem nhẹ nào nữa.

“ Đông Phương Sóc tới chỗ cô vương làm gì, bất kể mỹ sắc hay vàng bạc đều không từ chối, chẳng lẽ không sợ Vân Lang trách mắng à?” Lưu Cư rất hoang mang, hắn không hiểu hành vi của Đông Phương Sóc:

Quách Giải tiếp lời:” Vân Lang dù muôn vàn chỗ không phải, đối đãi với người khác thì chân thành, y không vì Đông Phương Sóc nhận chút tiền bạc mà nghi ngờ.”

Lưu Cư cau mày:” Vậy đánh giá của Đông Phương Sóc về y có chính xác không?”

Quách Giải thở dài:” Lão tổ trước khi lìa trần nói, người này quá khứ mơ hồ, tương lai không rõ, là người không số mệnh, người như thế biến số quá nhiều, không thể đoán trước.”

Lưu Cư chắp tay sau lưng đi dưới hiên:” Dù sao vẫn là kẻ địch, đánh giá cao một chút thì hơn. Đáng tiếc, đáng tiếc ... nếu khi còn nhỏ cô không nhìn ra, nếu theo học Vân hầu thì đã khác, giờ không thay đổi được nữa.”

Địch Sơn nặn ra nụ cười:” Ngày ... sau .. còn dài …”

Lưu Cư nhìn mặt trời lên thở dài:” Quá dài ...”

............... ..............

Bình Luận (0)
Comment