Vân Lang bế tiểu khuê nữ trong lòng đi qua đi lại trong phòng.
Đứa bé nhẹ bỗng, chẳng có chút trọng lượng nào, nhưng hết sức xinh xắn, nhìn những đường nét trên mặt thế này, tương lai ăn đứt đám tỷ tỷ, có thể nó là kế thừa toàn bộ ưu điểm của Hồng Tụ. Vân thị sinh ra một đại mỹ nhân rồi.
“ Đứa bé kháu khỉnh thế này mà không thích.” Vân Lang bĩu môi
Trác Cơ đang chăm sóc Hồng Tụ tâm tình cực tệ ăn uống, nói:” Bọn họ đều có nam đinh, đến lượt tỷ muội thiếp chỉ có khuê nữ.”
“ Đó là các nàng kém, đừng trách ta.” Vân Lang nói nhỏ tránh khuê nữ thức giấc, lời lẽ đáng ăn tát như vậy lại làm người ta không cãi được:
Trượng phu cùng hai nữ nhân khác sinh nhi tử rồi, tới chỗ họ lại sinh khuê nữ, không phải họ vô dụng à?
Tống Kiều rất giỏi, sinh một đứa là kiên định vị trí chủ phụ của mình, nghe nói Hồng Tụ sinh khuê nữ, yêu thích đứa bé lắm, mới chưa được nửa tháng đã tính chuẩn bị tiệc trăm ngày tuổi.
Về phần Tô Trĩ bế đôi song sinh long phượng của mình tới thăm Hồng Tụ. Hồng Tụ khóc lớn, thế là Tô Trĩ bị Vân Lang đuổi đi.
Nhẹ nhàng đặt khuê nữ vào nôi, ngồi bên cạnh đu đưa khẽ khàng, thấy Hồng Tụ ăn mãi mới hết bát cháo, mặt u sầu mãi, trách:” Bồi bổ tốt thân thể, nếu để khuê nữ đói, ta không tha nàng, sinh con không lần này thì lẫn khác.”
Hồng Tụ gượng gạo gật đầu, tới lượt Trác Cơ mặt mày khó coi.
Vân Lang thở dài vuốt mũi Trác Cơ:” Nàng còn trẻ lắm.”
“ Đừng tùy ý lừa người, có bản lĩnh đêm nay làm thiếp toại nguyện đi.”
Vân Lang chuồn êm, bà nương đó đang tuổi hổ lang, lão tử muốn sống thọ chút, lần trước về an ủi liền ba đêm mất nửa cái mạng.
Thật hâm mộ Mạnh Đại, Mạnh Nhị và Tiểu Trùng.
Cho dù ai cũng biết Tiểu Trùng gả cho Mạnh Nhị, nhưng trong bốn đứa con của nàng, hai đứa gọi Mạnh Đại là cha, Vân Lang biết nguyên cớ, nhưng người ngoài đồn đại chuyện này đáng kinh tởm.
May mà Tiểu Trùng chẳng bận tâm, cha mẹ Mạnh Đại, Mạnh Nhị chẳng bận tâm, nên người ngoài nói gì cũng vô nghĩa.
Huynh đệ Mạnh Đại, Mạnh Nhị đầu óc chậm chạp, nhưng ông trời không tuyệt đường của ai, Tiểu Trùng sinh bốn đứa con đều thông minh nhanh nhạy.
Trưởng tử Mạnh Vạn Sinh định sẵn kế thừa gia nghiệp, hiện đang ở Thái học, các bác sĩ nói, nhất định làm rạng rỡ tổ tông.
Điều đó có cơ sở chắc chắn vì Lưu Triệt trước kia rất thích đánh huynh đệ Mạnh thị, giờ có tuổi, lại thành ra thích hai huynh đệ của họ, khi du ngoạn Ly Sơn nói chuyện với hai người nhiều hơn cả nói chuyện với Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh.
Thậm chí còn cao hứng tuyên bố mang ngan lớn do Mạnh Đại nuôi đi Thái Sơn làm cống phẩm tế thiên.
Mạnh Đại vô cùng cao hứng, đích thân dẫn 200 trăm con ngan lớn trắng muốt, tiền hô hậu ủng đi trước mở đường cho hoàng đế, như đại quân.
Vân Lang nhìn thấy nhi tử của mình cầm dây thừng dắt hai con ngan lão đẽo đi theo sau hoàng đế thấy mình có lỗi với nhi tử.
“ Có cái gì đâu, Mạnh Đại Mạnh Nhị hiến lễ cho bệ hạ bất kể thế nào cũng tính một phần công lao của Vân thị ngươi, không cần nhăn nhó như vậy.” Tào Tương thấy sắc mặt Vân Lang không vui thì khuyên giải:
Hoắc Khứ Bệnh mắng:” Ngươi không thấy hai con ngan cứ mổ Tiểu Triết à?”
“ Ài, ngan thôi mà, chẳng đau, lát nữa bệ hạ lên cao nhìn xa, hai con ngan đó cũng bị chém, ngươi ăn thêm vài miếng báo thù cho nhi tử là được.”
Lời Tào Tương khiến đám trọng thần cười ha hả.
Nghi thức lên cao kết thúc, hai con ngan bị tế thiên, nhi tử béo của Vân Lang ăn nhiều nhất, ba ngày sau hoàng đế lại tới Chung Nam Sơn lên cao nhìn xa lần nữa.
Rồi chín ngày nữa là lúc hoàng đế rời Trường An tới Sơn Đông, cái này không ít người trông đợi, cũng không ít người lo sợ.
Đông Phương Sóc cưỡi lừa vào Vân thị bị đám phó phụ khinh bỉ, cho rằng lão già này làm mất mặt Vân thị.
Vào thời đại phó phụ ra ngoài đi xe ngựa bốn bánh, một lão già ăn mặt lôi thôi, râu sơn dương, mặt mày thô bỉ, thực sự là chướng mắt.
“ Ra ngoài vì sao không ngồi xe ngựa?” Lưu Bà đứng trên cái xe ngựa lớn của mình, đùng đùng nổi giận:
Đông Phương Sóc ưỡn lưng nhìn phụ nhân to béo đó:” Không có.”
“ Xe ngựa Vân thị đóng mà ngay cả khách khanh Vân thị cũng không ngồi thì bán xe cho ai, hôm nay phải đi mua, không đợi kịp thì đánh cái xe của bà tử này.” Lưu Bà nói xong sai xa phu dẫn con lừa gầy gò khó coi kia đi:
“ Ta muốn cái mới, không dùng xe ngựa cũ của bà.”
Xe ngựa của Lưu Bà trang trí xanh xanh đỏ đỏ, cực kỳ tệ hại, sớm thành trò cười ở Trường An, nhưng bà ta lại cực kỳ đắc ý, cho rằng thế mới xứng với mình, chẳng qua kẻ khác ghen tỵ thôi.
Nhưng gần đây Lưu Bà gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, trên đường đi gặp phải tọa giá trắng muốt của Lam Điền đến Trường An, cái xe bôi bác của bà ta theo sau bị người ta cười suốt dọc đường. Thế là Lưu Bà bất mãn, nếu cứ thế mà bỏ đi lại mất mặt, lần này về tranh thủ đẩy cho Đông Phương Sóc.
Đông Phương Sóc không thèm, đi bộ vào trang viên, theo thói quen đi tìm Tư Mã Thiên.
Thư phòng Tư Mã Thiên lúc nào cũng bừa bộn, người thì đông, đa số là đồng tử, đang chỉnh lý lại bản thảo của Tư Mã Thiên.
Tư Mã Thiên ngồi ở cửa sổ, nhìn đám đồng tử, số bản thảo này là tâm huyết chuyến đi tây bắc của hắn, nay tư liệu đã đủ, chuẩn bị in thành sách.
“ Đi khắp thiên hạ, có thu hoạch gì không?”
Đông Phương Sóc cười lớn:” Giải khuây thôi, có tâm đắc gì chứ?”
“ Quân hầu gọi huynh về thẩm hạch sách của mỗ chăng?” Tư Mã Thiên không tin Đông Phương Sóc về trùng hợp như thế:
“ Ha ha ha, quân hầu coi đây là cuốn sách quan trọng nhất từ sau Tam Đại, không thể không phòng bị.”
“ Phòng bị cái gì?”
“ Phòng bị đắc tội với thiên nhan.”
Tư Mã Thiên cười lạnh:” Sử sách, sử sách, coi trọng chân thật, nếu chuyện đúng là xảy ra phải biểu hiện trên sử sách.”
“ Trước Tam Đại ( Hạ, Thương, Chu), là huynh căn cứ vào lời tán dóc vô căn cứ ở thôn quê mà chính lý ra đó thôi.” Đông Phương Sóc phản bác:” Chân thật ở đau ra?”
“ Khắc gỗ phức tạp lại không bảo tồn được lâu, tìm không dễ, mỗ sưu tập được lời đáng tin nhất rồi, đại bộ phận tới từ văn tự cúng tế.”
“ Văn tế tự sao có thể tin, không lừa được người sống, đem lừa quỷ thần, nhìn văn tế tự khắp các triều đại có vài câu là sự thực?”
Tư Mã Thiên xua tay:” Thứ lưu lại không nhiều, chúng ta đành coi là thật đi.”
Đông Phương Sóc vỗ mạnh bàn:” Trước đã lừa tổ tông, sau lại định lừa con cháu hay sao?”
“ Ha ha ha, huynh giận ai mà tới chỗ mỗ phát tiết vậy?”
“ Ài, Lưu Bà, cái bà nương đó biết ta đi về sắp lĩnh tiền, thế là đem cái xe nát cho ta.”
Tư Mã Thiên day trán, chỉ ngoài cửa sổ:” Người nhà này sắp thành cường đạo cả rồi, người tốt không nên vào. Giờ ai cũng biết thứ Vân thị chuẩn bị tiếp nhận, ắt là thứ ra tiền, đều ôm chặt không buông, họ không còn cách nào, quay sang cướp của người mình. Sau này huynh chớ để bị lừa.”
Đông Phương Sóc chỉ đống bản thảo đầy phòng:” Đợi ta đọc xong hẵng mang đi in, văn chương là chuyện thiên cổ, không thể không thận trọng.”
Tư Mã Thiên kiêu ngạo cười dài không nói nữa.
Đông Phương Sóc rời đi, sau đó tới thư phòng Vân Lang, thấy y đang cầm bút vẽ, tới gần xem nhíu mày, nữ tử trong tay váy áo bay bay rất có tiên khí, chỉ là mặt mũi nhìn không rõ.
“ Ai thế?”
“ Nữ tử trong mộng của bệ hạ.”
“ Sao không nhìn rõ mặt?”
“ Bệ hạ muốn đợi nhìn thấy nữ tử mình thích mới vẽ lên, như vậy phù hợp với thiên ý.”
“ Sao phải làm thế?”
“ Bệ hạ sắp phong thiện Thái Sơn, tất nhiên là cần có chuyện thần kỳ xảy ra, ta có chút tài danh, nên bệ hạ chọn ta làm việc này.”
Đông Phương Sóc lần nữ nhìn kỹ nữ tử trong tranh:” Cho dù không thấy mặt, hẳn cũng là mỹ nữ.”
Nhìn Vân Lang cẩn thận thổi khô mực trên tranh, Đông Phương Sóc chủ động đi pha trà, ngồi dựa vào ghế mệt mỏi nói:” Hạ quan gặp Lưu Cư ở Lạc Dương, hai bên chúng ta không có thù hận gì, nhưng họ coi chúng ta là kẻ địch rồi. Thế cũng tốt, phiền nhất là quan hệ không rõ ràng, giờ phân chia rạch ròi, chúng ta làm việc cũng sảng khoái, không cần nể mặt Trưởng công chúa nữa.”
Vân Lang lắc đầu:” Lưu Cư là Lưu Cư, mẫu thân ta là mẫu thân ta, phải tách ra mà xét.”
Đông Phương Sóc cười khổ:” Không tách được, chúng ta lui khỏi Hán Trung, Lĩnh Nam, Điền Nam, toàn bộ được Trưởng công chúa tiếp nhận, cuối cùng tới tay Lưu Cư. Quân hầu, chúng ta sẽ còn phải nhường ra cả Lương Châu sao?”
Vân Lang cuộn tranh lại:” Hoàng hậu và Lưu Lăng đã thương lượng thành rồi, chúng ta không nhường đường cũng không được.”
“ Bệ hạ có động tĩnh gì không?”
“ Bệ hạ chỉ ở trên cao nhìn xuống, chẳng rõ muốn làm cái gì ...”