Thân là đệ nhất gia thần của Vân thị, Đông Phương Sóc sau khi rời Lương Châu không về Trường An, mà tới thẳng đất Thục.
Vân thị dựa vào sản nghiệp nhuộm, khống chế bốn thành tơ lụa đất Thục, vẻn vẹn dựa vào thứ này, mỗi năm mang lại lợi ích cực lớn cho Vân thị.
Nhất là sau khi con đường tới Tây Vực được mở ra, sản nghiệp tơ lụa trong Thục càng phát triển mạnh mẽ, Vân thị khống chế Lương Châu, biến thành nhà cung cấp hàng duy nhất, là bí mật lợi nhuận cực lớn của Vân thị.
Đó là mô thức thương nghiệp rất bình thường, khi một sản nghiệp bị ai đó lũng đoạn, những người khác rất khó biết được trong đó lợi ích lớn cỡ nào.
Vì toàn bộ vải vóc tơ lụa bán ra nước ngoài, Vân thị bỏ thị trường trong nước, toàn bộ giao cho Trường Môn cung.
Đông Phương Sóc đi tới đất Thục, tới Hán Trung, thậm chí tới cả đất Dạ Lang cũ, nhìn như du ngoạn, thực chất dùng đúng một năm chỉnh đốn lại chuyện làm ăn ở những nơi đó.
Vì để hoàng đế yên tâm, Vân thị không ngừng rút gọn sản nghiệp, mỏ đồng, dược liệu, đồ gỗ đều bỏ hết, giao cho Trường Bình.
Nay bố cục hoàn tất, lợi nhuận của Vân thị ở bên ngoài, cái đó chẳng ai tra ra được, cũng ít bị người ta chú ý, càng không sợ bị đả kích.
................. ................
Vân Triết rốt cuộc cũng có một cái bàn thấp ở Vị Ương cung, một cái bồ đoản nhỏ cùng với bút mực.
Hôm nay công vụ của nó là mô phỏng chữ hoàng đế, tay trái của nó bị hoàng đế đánh sưng đỏ, vì nó mô phỏng không tốt.
Cách nửa canh giờ hoàng đế kiểm tra một lần, nói cách khác cứ nửa canh giờ là nó gặp tai ương.
“ Ai cũng bảo trẻ Vân thị thông tuệ, xem ra nói quá rồi.” Sau khi để lại hai vệt đỏ trên tay Vân Triết, Lưu Triệt hài lòng bỏ đi:
Chữ của Lưu Triệt tựa hồ tràn ngập thù hận với vạn vật thiên hạ, chữ như muốn đâm xuyên giấy, mỗi nét đều đẫm mực.
Lưu Triệt rất thích, cho rằng chữ mỗi người mang đặc tính của người đó, nếu một người mô phỏng chữ người khác thời gian dài, sẽ bồi dưỡng ra khí chất giống người được mô phỏng.
Nên hắn đem Vân Triết ra thí nghiệm.
Chập tối Vân Triệt rời khỏi hoàng cung, dưới ánh chiều tà, hoàng cung xưa nay luôn yên tĩnh, ai nấy chỗ nào đứng chỗ đó như tượng, gần đây trở nên cực kỳ bận rộn, lúc này vẫn có lượng lớn hoạn quan cung nga chạy đi chạy lại chuẩn bị xuất hành.
“ Khó lắm à?” Lam Điền từ trong thiên điện đi ra, ngồi bên cạnh Vân Triết nắm lấy tay nó xem:” Ta cầu xin phụ hoàng không cho ...”
“ Sau này đừng làm thế, bệ hạ sẽ giận đấy, chút thương tích này ta chịu được.” Vân Triết rụt tay lại xoay mấy vòng thể hiện mình không hề hấn gì:
Lam Điền chống cằm giữa hai gối, buồn bã nói:” Lớn lên thật là chán, A Triệt, chúng ta cứ mãi mãi thế này, đừng lớn lên thì tốt quá.”
Vân Triết cũng đồng cảm, gần đây nó cũng phiền lòng vị chuyện đó:” Thấy bất an phải không?”
“ Ừ, quan hệ giữa phụ hoàng và mẫu hậu chẳng tốt như ta nghĩ, phụ hoàng cũng chẳng thương ta như ta nghĩ. A Triết, gần đây ta thấy, thế giới này không tốt như ta nghĩ, ta sợ cả ngươi cũng không thích ta như ta nghĩ thì phải làm sao?”
“ Không có chuyện đó, chúng ta không cần quan tâm người khác, kệ họ chúng ta tiếp tục vui vẻ như trước là được.” Vân Triết kéo tay Lam Điền đứng dậy, hai đứa bé nắm tay đua đưa đi dưới hành lang dài, khiến người khác hâm mộ.
Bản lĩnh lớn nhất của Vân Triết là nó luôn tìm thấy được niềm vui trong chuyện không vui, Vân Lang nói, đứa bé như thế mới là người thực sự hạnh phúc.
.................... ....................
Chợ đêm Trường An đã bắt đầu tấp nập.
Sau khi Hung Nô bị đuổi đi, Trường An hoàn toàn bỏ giới nghiêm, bách tính cũng có thể tới Trường An chơi chợ đêm.
Cùng thương nghiệp phát triển, thành Trường An mất đi sự trang nghiêm ngày trước, khi nhà nhà lên đèn, chiếu sáng râu vàng của các vệ sĩ, đậm phong tình dị quốc.
Chẳng biết vì sao Lưu Triệt rất thích dùng hàng tướng Hung Nô bảo vệ mình.
Nếu như xem xét toàn bộ mạng lưới bảo hộ mà Lưu Triệt kiến thiết lên sẽ thấy, người Hung Nô trước kia bị thù hận, nay được trọng dụng thực sự.
Còn chuyên môn giao trọng trách bảo vệ Trường An cho bọn họ, hoàn toàn khác vận mệnh bi thảm của Vu Đan và Hồn Tà Vương.
Kim Nhật Đê cũng là một trong số người được trọng dụng đó, hắn là người rất thông minh, biết mình phải làm gì, cho dù gần như thành đệ tử Vân thị, song chuyện hoàng đế giao cho luôn kiệt lực hoàn thành.
Đương nhiên nhiều việc dù là nỗ lực cũng không thể hoàn thành, vì thế bị trừng phạt là khó tránh được.
Mỗi khi Vân Triết bị hoàng đế đánh, Lam Điền tìm mọi lý do trừng phạt Kim Nhật Đê, lại còn trừng phạt trước mặt người khác.
Kim Nhật Đê bị thương không nặng, nhưng hành vi của Lam Điền gây tổn thương thực sự cho vệ sĩ Hung Nô, mỗi lần roi quất lên người Kim Nhật Đê, bọn họ không khác gì bị ăn đòn ... Cuối cùng chuyện vượt khỏi phạm vi chấp nhận của Lưu Triệt, vì thế một ý chỉ đưa xuống, cấm túc Lam Điền nửa năm ở Trường Môn Cung.
A Kiều cực kỳ bất mãn vì khuê nữ bị trừng phạt như thế, làm thay việc Lam Điền, đám vệ sĩ Hung Nô càng gặp họa lớn hơn.
Lưu Triệt tức giận cực độ, nhưng không có cách nào, biết A Kiều làm thế để đòi Vân Triết về, nhưng hắn không chịu xuống nước mà còn thêm nghiêm khắc.
Cái trò chơi đó Vân Triết tất nhiên không biết, cho tớ tận khi hoàng đế tế bái thiên địa ở Long Thủ Sơn xong khởi hành đi Sơn Đông, cái loại chuyện đánh người và bị người đánh mới dừng lại.
Hoàng đế rời kinh sư, thanh thế rầm rộ, mười lăm vạn đại quân đi theo, vượt qua quy mô của bất kỳ vị hoàng đế nào trước kia.
Đi theo hoàng đế có hoàng hậu, phi tử, các vương tử và nửa triều đình, ở lại Trường An chỉ có Trường Môn cung và thái tử Lưu Cư.
A Kiều lệnh cung vệ đóng cửa không ai ra vào, sáu nghìn cung vệ toàn bộ triệu tập, phong tỏa Trường Môn cung, hoàn toàn cách tuyệt với bên ngoài.
Lưu Cư vào ở trong phủ thừa tướng, lấy danh nghĩa nhiếp chính hiệu lệnh nửa triều đình.
Mọi thứ đều có vẻ hết sức đương nhiên.
Chỉ là Hoắc Khứ Bệnh từ chối làm tiền vệ doanh tướng quân của hoàng đế, mặc y sam quan văn, cùng Vân Lang, Tào Tương ngồi chung xe ngựa, thong thả lên đường.
Vệ Thanh làm hành viên tướng quân, Trường Bình thống lĩnh vệ sĩ hoàng tộc thành thân vệ doanh của hoàng đế.
Khói bốc lên từ tế đài, đại đội nhân mã rời Trường An, hướng về Sơn Đông.
Vân Lang vén rèm xe lên, nhìn ngự liễn cách đó không xa, hỏi Tào Tương:” Ngươi thấy bệ hạ có ở trên xe không?”
“ Xe chính hai cái, xe phụ sáu cái, bệ hạ có thể ở một trong số đó, ngươi hỏi làm gì?”
Vân Lang nhíu mày:” Ta lo cho nhi tử của ta.”
“ A Triết đi cùng bệ hạ không có vấn đề.”
“ Hừ, vì đi cùng với bệ hạ nên ta mới lo.”
Ai nghĩ một chuyện như trẻ con nghịch ngợm lại bế tắc như vậy, A Kiều không chịu nhún nhường, thái độ cứng rắn chẳng ngại đắc tội với hoàng đế, Tào Tương lẩm bẩm:” Đây là lúc mẫn cảm, Trường Môn cung không lui được.”
Hoắc Khứ Bệnh ít quan tâm chính sự, đột nhiên lên tiếng:” Bề ngoài thôi, ta cho rằng A Kiều với bệ hạ là một, tuy họ có xích mích, nhưng lợi ích chung đồng nhất, không nghiêm trọng như bề ngoài. Như lần trước, hai người phối hợp, A Kiều lợi dụng cái chết của Trần Sảng, chấn nhiếp huân quý tham lam muốn thừa thế đưa Xương Ấp vương lên cạnh tranh với thái tử. Bệ hạ muốn giết Vương Ôn Thư tay vấy máu tanh, để sạch sẽ đi Thái Sơn.”
Tào Tương không tin lắm:” Chẳng lẽ thế thật?”
“ Ta nghĩ Khứ Bệnh nói có lý, bệ hạ và A Kiều cấu kết làm việc xấu bao năm rồi, không biết muốn hại ai, chỉ khổ nhi tử của ta.”Vân Lang có chút bực tức:
(*) Thích Lam Điền với Vân Triết thế.