Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1097 - Q7 - Chương 108: Tiếc Không Phải Con Trẫm.

Q7 - Chương 108: Tiếc không phải con trẫm. Q7 - Chương 108: Tiếc không phải con trẫm.

Hoắc Khứ Bệnh không thích bàn mấy chuyện này, dứt khoát xua tay:” Chúng ta uống rượu đi, rõ ràng bên cạnh đều là thần tử tốt một mảnh lòng son, ông ấy lại không ngừng thăm dò, lòng người, chịu không nổi thăm dò.”

Tào Tương uống một ngụm rượu:” Mới chỉ là hoài nghi mà đã đào hố đợi người ta nhảy xuống, ta thấy không tệ, bệ hạ trước kia đâu cầu kỳ thế, nghi ai thì người đó không còn mạng.”

“ Không còn gọi cữu cữu nữa à?”

“ Giờ ông ấy là quân vương, không phải cữu cữu, lần trước ông ấy nói rõ với ta rồi.”

Tào thị hiện với hoàng đế bệ hạ mà nói không khác gì hầu tước bình thường, muốn được bệ hạ chiếu cố e là khó.

Hoắc Khứ Bệnh xua tay:” Nói chuyện gì vui vẻ chút, Tào Tương, nhi tử ngươi khi nào cưới đại nữ của ta.”

Ai ngờ vừa hỏi một cái, Tào Tương tức giận:” Hoắc Nhị không phải đại nữ của Hoắc gia ngươi, đó là con tiểu thiếp, chớ học A Lang, làm loạn quy củ.”

“Nếu Hoắc Nhị mà cũng ôn nhu hiền huệ như Vân Âm thì mỗ đành nhận, nhưng nó bẻ gãy tay của A Tín, chỉ con ngươi mới làm chuyện đó.”

Vân Lang bình tĩnh nhìn Tào Tương:” Hoắc Quang nếu dám nói với Vân Âm giống Tào Tín nói với Vân Nhị thì thằng khốn kiếp đó không sống được tới ngày mai, nhị nương của nó cho nó thứ đáng sợ lắm.”

Hoắc Khứ Bệnh rùng mình.

Tâm tình ba người Vân Lang chẳng ai tốt, bất kể nói đề tài gì thì cũng kết thúc trong ảo não.

Ngày đầu tiên đội ngũ đi được 5 canh giờ, khi mặt trời sắp lặn thì dừng lại cắm trại.

Vân Triết rốt cuộc rời hoàng đế, leo lên xe phụ thân, ngã xuống chỉ muốn ngủ.

Vân Lang mặt tối sầm nhìn nhi tử, đưa tay vuốt một cái rời khỏi xe ngựa, đi về phía trung quân.

Tâm tình của Lưu Triệt tựa hồ cũng chẳng tốt lắm, thấy Vân Lang tới, không đợi y lên tiếng đã trầm giọng quát:” Trẻ Vân thị được chiều quá rồi.”

Vân Lang mỉm cười:” Nếu thế để Vân Lang mang về tự dạy.”

“ Càn rỡ.”

“ Liệt tử bệnh rồi.”

Lưu Triệt ngẩn ra:

- Bệnh rồi sao?

Vân Lang chắp tay:” Liệt tử bản tính quật cường, rõ ràng đã sinh bệnh cũng không nói với ai cả, giờ đã ngủ rồi, để vi thần tự chăm sóc.”

Ý tứ của Vân Lang rất rõ ràng, không thương lượng với hoàng đế, chỉ thông báo nhi tử bệnh rồi, cần chăm sóc.

“ Trẫm không ngược đãi nó.” Lưu Triệt hiếm khi giải thích một câu:

“ Chuyện đó là tất nhiên, đứa bé này tinh thần mệt mỏi vì bất kể làm gì bên bệ hạ đều thấy rất áp lực. Cảm giác này tới đám vi thần còn không gánh nổi nữa là nó, nó lại không muốn làm thần lo nên cố chịu đựng, thế nhưng nó chỉ là đứa bé không làm được điểm ấy.”

Lưu Triệt bước tới, hắn cao lớn hơn hẳn Vân Lang:” Ngươi rất thương con mình.”

Vân Lang giang tay:” Thần không phải cầm thú, sao không thương con.”

“ Vân Lang, Vân Lang, ngươi thương con mình, chẳng lẽ trẫm lại không?”

“ Bệ hạ, xin để Xương Ấp vương về Xương Ấp làm vương.” Vân Lang chắp tay:” Thần nguyện ý làm thầy Xương Ân vương, phò tà nó thành phiên vương tốt.”

Lưu Triệt cười lạnh:” Trẫm dạy con thế nào, không cần ngươi lắm mồm.”

Hoàng đế không tiếp nhận, đứng ở góc độ thần tử, Vân Lang tươi cười, thông qua cuộc đàm thoại này đã biết hoàng đế thực sự không có lòng tin với thần tử của mình.

Vân Triết là trưởng tử Vân thị, được vào tông phổ hoàng gia, địa vị không cần nghi ngờ mà Vân Lang là quan nội hầu, nếu ở thời Chiến Quốc địa vị ngang kiểu quân chủ Hàn Triệu Ngụy.

Nay Lưu Triệt ra sức thúc đẩy chế độ quận huyện, làm phong quốc thành danh hiệu xuông, nhưng về pháp lý thì Vĩnh An huyện vĩnh viễn là lãnh địa của Vân Lang.

Cuộc tranh luận giữa hoàng đế và Vân Lang không khiến cho hoàng đế không vui, tương tự, y cũng rất cao hứng.

Vân thị không im lặng nữa mà phản kháng rồi, Lưu Triệt không sợ Vân thị phản kháng vì như thế mưu cầu sẽ rõ ràng, không mù mờ như bây giờ.

Hắn không bao giờ tin Vân Lang nói Vân thị một lòng mong Đại Hán cường đại, người không cần gì là người yêu cầu cao nhất.

Người này cũng có nhược điểm, đó là quá để ý tới người nhà, chuyện gì liên quan tới người nhà khó giữ được trí tuệ và bình tĩnh.

Giờ cơm tối, Lưu Triệt ăn thêm một bát, Vệ Tử Phu lấy làm lạ, khi pha trà hỏi:” Bệ hạ hôm nay có chuyện vui sao?”

Lưu Triệt gật đầu:” Vân Lang bị trẫm tóm được đuôi hồ ly rồi.”

“ Chuyện này không dễ, bao năm qua Vĩnh An hầu trơn như trạch vậy.” Vệ Tử Phu ngạc nhiên:” Làm sao lại lộ sơ hở vào lúc này?”

“ Kỳ thực là người nhà của y, bao năm qua trẫm không muốn dùng thủ đoạn này, lợi dụng người nhà khống chế thần tử là hạ sách. Năm xưa trẫm dùng Vân thị đại nữ, qua đó thấy trách nhiệm của y, y bỏ cuộc sống phóng túng, thành hôn sinh con rồi bôn ba vì thiên hạ, không lo lúc nào đó y phẩy tay bỏ đi ngao du tứ phương nữa.”

“ Giờ trẫm thông qua đứa bé Vân Triết này nhìn thấy bản chất y, sau này không còn phiền não.”

“ Bệ hạ thích đứa bé Vân Triết này sao?” Vệ Tử Phu cả kinh, lờ mờ nhận ra cái gì:

Lưu Triệt trầm mặc một lúc vỗ đùi:” Tiếc không phải con trẫm.”

Vệ Tử Phu mắt đỏ hoe, thấy Lưu Triệt mặt vô cảm, lòng không khỏi chua xót, biết ý lui khỏi lều.

Vân Lang về tới lều, thấy nhi tử ngủ say, Lưu Nhị ở bên chiếu cố, bên cạnh có khăn mát liền biết nó sốt rồi, sờ tay quả nhiên nóng ran, lấy rượu chưng cất ra, xoa cổ, nách, sau tai ...

Khi trăng lên giữa trời, Vân Triết rốt cuộc hạ sốt, ngự y ở ngoài lều hay tin vội vàng tới chỗ hoàng đế bẩm báo.

Vân Lang thấy nhịp thở nhi tử đã đều đặn liền yên lòng, hôm nay y có chút mất bình tĩnh với hoàng đế, trẻ nhỏ cần giáo dục, song y không muốn đứa bé này thành thứ biến thái như Lưu Cư.

Quá trình trưởng thành của Lưu Cư luôn là tâm điểm chú ý của mọi người, Vân Lang cũng thế.

Y chứng kiến khi Lưu Cư vẫn còn ngây thơ bị phụ thân hắn ép thành tinh thần phân liệt thế nào, lúc bình tĩnh có thể gọi là thông tuệ, khi cuồng bạo liền thành ác ma.

Khi đối diện với thần dân, Lưu Cư là vương tử cao ngạo, đối diện với phụ thân hắn, Lưu Cư nhanh chóng thành gà thiến.

Chính Lưu Triệt đánh gãy xương sống của con mình.

Trời tờ mờ sáng, đại đội nhân mã chuẩn bị lên đường, Vân Triết cựa quậy bò dậy:” Cha, con phải tới chỗ hoàng đế.”

Vân Lang lấy cháo được ngâm trong nước ấm đưa nhi tử:” Hôm nay con không phải hầu hạ ai, cha hầu hạ con.”

Vân Triết hôm qua chẳng ăn uống gì, nên chẳng mấy chốc úp hết bát to, tâm tình sa sút:” Bệ hạ không thích con.

“ Con để ý ông ấy thích mình hay không à?”

“ Con để ý tới Lam Điền.”

Vân Lang cười khổ, cuối cùng Vân gia xuất hiện một thứ si tình, cái loại này thế nào cũng bị thua thiệt.

Đang lúc này nghe thấy bên ngoài huyên náo khác thường, hai cha con thò đầu nhìn qua cửa sổ xe.

Phát sinh chút náo loạn không đáng kể.

Khi Tiền vệ quân đi qua, Thị vệ quân chưa tới, không biết vì sao lại có cây đại thụ bị người ta chặt gãy làm quân đội của hoàng đế cảnh giác.

Do đại đội nhân mã đã tới địa phận Nam Dương, cho nên Đại tướng quân Vệ Thanh ngay lập tức chặt đầu thái thú Trương Cát tới tiếp giá.

Vừa rồi náo loạn do Trương Cát kêu oan.

Đao phủ chẳng bận tâm Trương Cát có oan hay không, đại tướng quân hạ lệnh rồi, hắn không chặt được đầu Trương Cát thì đầu hắn mất.

Bị giết cùng Trương Cát còn có tư mã, giáo úy và quan viên phía dưới, tổng cộng 27 người.

Trời nóng mà mùi máu như thế, bọn ruồi ùn ùn kéo tới ăn tiệc.

Bình Luận (0)
Comment