Nghe Lưu Nhị bẩm báo xong, Vân Triết ngồi ở bên cạnh cha nói chen vào một câu:” Đám người Trương Cát thật oan.”
Vân Lang ấn nhi tử nằm xuống:” Nếu cha phụ trách bảo vệ bệ hạ cũng làm thế.”
“ Vì sao ạ?” Vân Triết không hiểu:
Vân Lang sờ trán nhi tử:” Nơi này từng xuất hiện một phản tặc nhắm vào hoàng đế, thông thường phản tặc giống con gián, nhìn thấy một tên là sẽ còn hàng trăm tên, không còn cách nào khác.”
Vân Triết im lặng ngẫm nghĩ rất lâu, chợt hỏi:” Cha, nếu con không làm quan thì cha có thất vọng không?”
“ Con không thích làm quan à?” Vân Lang hỏi ngược lại:
“ Con không thích.”
“ Ngốc lắm, làm quan có nhiều loại, con có thể lười biếng, làm quan không làm việc, tóm lại là con ghét sau khi làm quan bị người ta bài bố chứ không phải ghét làm quan chứ gì?”
“ Vậy sau này con làm quan mà không làm việc là được, cha, con có thể không cần bổng lộc không?” Vân Triết ngô nghê hỏi:
“ Ha ha ha, nhi tử, quan phải làm, bổng lộc phải lấy, chỉ có việc là có thể không làm.”
“ Thế thì bệ hạ sẽ không vui.”
“ Ông ấy sau này còn không vui nhiều, kệ ông ấy.”
Vân Triết tựa hồ thở phào, gối đầu lên đùi cha, như con chó nhỏ kiếm chỗ an toàn liếm vết thương.
Khi xe đi qua chỗ cái cây bị đổ, Vân Lang, Tào Tương Hoắc Khứ Bệnh chuyên môn xuống xem.
Đó là cây đại thụ to bằng một người ôm, muốn chặt đỏ nó thì khe hở thời gian giữa tiền quân và trung quân là không đủ.
“ Không ngờ là bị cưa.” Tào Tương tới xem một lượt rồi hỏi Vân Lang:” Ngươi làm à?”
“ Nếu mười mấy năm trước thì cưa được cái cây này rất khó, giờ thì dễ lắm, nhà ta làm ra vô số cưa, Mạc gia điên cuồng chế tạo, hiếm gì nữa đâu.” Vân Lang lắc đầu:
Hoắc Khứ Bệnh rút cái quạt cài bên hông ra, phe phẩy rất phong độ:” Tốn vài ngày cưa gần đứt là để đợi xe bệ hạ đi qua làm đổ mưu sát, Trương Cát chết không oan.”
Tào Tương cười âm u:” Cả cái cây lớn thế này đột nhiên lá xanh rụng xuống mà không ai phát hiện, chúng đáng chết.”
Vân Lang hài lòng nói:” Chết thì cũng chết rồi, lại làm con ta không thoải mái, quận thủ Nam Dương là người Tào thị à?”
Tào Tương nổi giận:” Tên ngu xuẩn, lần này ta khó tránh khỏi liên quan, ta đi thỉnh tội đây.”
Vân Lang ngăn cản:” Sau này bệ hạ không gọi thì chớ tới gần, chả hay gì đâu.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang:” Nếu chúng ta không tới, bệ hạ bị thứ gian nịnh vây quanh, bất lợi cho Đại Hán, cũng bất lợi với chúng ta.”
“ Không đi.” Vân Lang lắc đầu:” Nếu có người thừa cơ hành thích, chúng ta tới không phải oan uổng à, ngươi có hiềm nghi, muốn đi thì tự đi, đừng kéo ta và Khứ Bệnh theo.”
Tào Tương khinh bỉ:” Ngươi không đi thì nhi tử ngươi phải đi thôi.
Tất nhiên Vân Lang không thể để nhi tử đi, thế là hết cách, đến chỗ Lưu Triệt tỏ thái độ thẳng thắn vô can, tất nhiên lý do là đường xa buồn tẻ, tìm Lưu Triệt chơi mạt chược.
Lưu Bang vốn là tên vô lại lang thang ở đổ trường, Lưu Triệt càng tệ hơn tổ tiên hắn, thắng thì vênh váo đắc ý, như thiên hạ này không ai bằng.
Thua thì lập tức chửi người ta chất vấn người khác có biết chơi không, sao không đánh quân bài hắn cần, ác liệt nhất Tào Tương nhả bài cho hắn ăn bị Hoắc Khứ Bệnh mặt sắt vô tình lấy mất, hắn co chân đá Tào Tương, hết lời sỉ nhục.
Tóm lại đánh bạc với hắn là tự đầy đọa mình.
Kết quả khi mặt trời lặn xuống, ba người mặt vàng như nghệ.
Vân Lang phất tay áo bỏ đi luôn:” Nhi tử ta bị bệnh, ta phải chăm nó, hôm nay ta thấy hoàng hậu có vẻ muốn chơi lắm, mai không góp vui nữa, các ngươi tận hứng là được.”
Tào Tương tóm tay Vân Lang:” Mai lại đi, không ai được trốn hết, ta thấy đây là một cơ hội. Đây là cách tốt nhất để tiêu trừ khoảng cách với hoàng đế, tin ta đi.”
Vân Lang thấy Tào Tương đưa ra chủ ý này không chỉ sỉ nhục trí tuệ của Lưu Triệt mà còn sỉ nhục cả trí tuệ của y, giật tay ra đi luôn, nếu còn ở lại, có khi y đánh Tào Tương mất.
Hoắc Khứ Bệnh cũng đi, hắn không muốn thành lộng thần, càng không muốn bị Lưu Triệt sỉ nhục danh dự của mẫu thân mình cả ngày như hôm nay.
Vân Triết ở trên xe ngủ suốt một ngày, tinh thần khôi phục, thấy phụ thân về bỏ sách xuống, cười rất tươi.
Vân Lang sờ trán, sờ lưng nhi tử, không tệ, giảm sốt rồi, nhưng mà phải chú ý đừng để tối lại tái phát.
“ Cha, xe không dừng, chúng ta phải đi đêm à?”
“ Ừ, nơi này địa thế bằng phẳng, đường xá cũng không tệ, bệ hạ muốn hành quân trong đêm, nếu không còn tốn thời gian trên đường thì tới Thái Sơn hẳn là tuyết rơi rồi.”
Vân Triết tò mò:” Có phải Thụ Hàng thành có tuyết rồi không ạ?”
“ Chưa đâu, phải cuối tháng tám, lúc này cỏ xanh chuyển vàng, là thời điểm Thụ Hàng thành đẹp nhất.” Vân Lang có chút hoài niệm quãng thời gian đó:
“ Nhị nương kể chuyện câu cá ở Hà Khúc, con rất muốn tới đó câu cá, con muốn tới xem bầu trời ở nơi đó ...”
Vân Lang nhìn bầu trời ngoài cửa, đám mây trắng dầy bay qua đầu, thấy chẳng khác gì bầu trời Thụ Hàng Thành, nghi hoặc đợi nhi tử giải thích.
Dòng Sắc Lặc, dưới Âm Sơn
Trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội.
Trời xanh xanh, nội mênh mông
Gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê
Vân Triết ngâm nga đầy khao khát:” Cha, mỹ cảnh như thế, ở trong thời tiết đó buông cương cho ngựa chạy sẽ tuyệt vời biết bao.”
Vân Lang vỗ trán:” Kỳ thực nơi đó không đẹp như thi từ đâu.”
“ Cả Tào bá bá cũng nói dáng vẻ Thụ Hàng thành đều nằm trong thi ca của cha.”
“ Hắn là cái tên thích vỗ mông ngựa, gặp ai cũng vỗ. Tin cha đi, nơi đó không đẹp vậy đâu, dưới cỏ toàn phân trâu, khắp nơi là muỗi, còn có bọ ...”
Vân Triết ương ngạnh:
- Con vẫn muốn đi.
Vân Lang nhìn nhi tử mặt tròn, rất đáng yêu, mắt cũng đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, rất nhu hòa, hoặc có thể nói là hấp dẫn, giống hệt Tống Kiều, ăn nói lúc nào cũng ung dung ... Giống hệt quý tộc trong ký ức của Vân Lang.
“ Cha yên tâm, con sẽ không đi một mình, con thương lượng với Lam Điền rồi, chuẩn bị dẫn đại đội nhân mã đi khắp thiên hạ, bất kể là phương bắc tráng lệ hay phương nam đẹp đẽ, con đều muốn xem, con muốn ra biển lớn, muốn lên Tuyết Sơn.” Vân Triết hào hứng khoe ước mơ của mình:
Vân Lang thở ra một hơi:” Vậy là lớn rồi, không cần cha nữa?”
Vân Triết cười hì hì:” Ít nhất không cần cha yêu thương như trẻ nhỏ nữa.”
“ Xì, lông chưa có nổi một cái, khác gì Vân Động.”
Vân Tiết nổi giận đẩy cha xuống xe, Vân Lang cười ha hả, thấy xe ngựa Tào Tương đi qua liền nhảy lên.
Thị nữ làm gối cho Tào Tương có bầu ngực rất đẹp, thị nữ làm kê chân cho Tào Tương mông rất cong, thị nữ dẫm lưng cho Tào Tương có cặp chân rất dài.
Vâng Lang vừa tới, ba thị nữ làm người ta ấn tượng rất sâu đó nhanh chóng lui ra, rồi tiểu đồng thanh y, mặt mày như họa lên đốt vài quả thông, pha trà cho hai vị quân hầu.