“ Sao?” Tào Tương thấy mặt Vân Lang là lạ, giống buồn mà không ra buồn:
Vân Lang thở dài đánh sượt:” Này, ngươi có phát hiện đám nhi tử của chúng ta đã trưởng thành rồi không?”
Tào Tương ngớ người, không nghĩ Vân LAng nhảy sang xe mình nói chuyện không đầu không cuối như thế, cười toét miệng đắc ý:” Ừ, nhi tử của ta đúng là trưởng thành rồi, khi ta biết nó chuẩn bị cả thuốc nổ biến Dương Lợi thành mảnh vụn là biết nó trưởng thành rồi.”
Đúng là đồ biến thái, không cách nào thảo luận chuyện nuôi dạy con với thứ này được, Vân Lang tự nói một mình:” Vân Triết lớn lên sẽ là một đứa bé rất đẹp, ta tới đây khoe khoang thôi, không có ý gì hết.”
Tào Tương bĩu môi:” Đúng là đáng khoe, ngươi chắc chưa biết, bệ hạ cảm khái sinh con không được như Vân Triết.”
“ Đừng thăm dò.”
“ Ngươi nhìn ra rồi à?”
Vân Lang hừ một tiếng:” Đâu chỉ ta, đại tướng quân, Khứ Bệnh, ngay cả bệ hạ cũng hoài nghi, nếu không thì chẳng nhục mạ chúng ta khi đánh mạt chược như thế.”
Tào Tương nằm bẹp xuống giường:” Á phụ của ta không để ý tới Lưu Cư nữa, chuyển sang dạy bảo đám Vệ Kháng, mẫu thân không cam lòng.”
“ Hay là Lưu Cư … ” Vân Lang không nói hết ý:
“ Ngươi nghĩ hắn có gan chắc.”
Khả năng lớn là không, nếu là mẫu thân, e là không đơn giản như thế đâu, lòng có có cảm giác bất an, từ xe Tào Tương đi xuống, Vân Lang nhìn đội xe thắp đèn đi đêm, thấy xe của con mình ngồi sáng quá, sáng thế này không ổn.
Vân thị từ khi có pha lê, tất nhiên là làm ra thứ đèn bão, song pha lê quá quý giá, chỉ Vân thị có vài cái, đèn của Vân thị không sợ gió thổi, không sợ mưa rơi, quan trọng nhất là sáng hơn đèn khác cả trăm lần.
Bởi thế cả đội xe, xe ngựa của Vân thị cứ như trăng sáng giữa đêm đen.
Vân Triết đang xem sách dưới đèn, Vân Lang vừa trở về đưa tay tắt ngay không giải thích gì cả, thay vào đó là một ngọn nến nhỏ.
“ Có thích khách ạ?” Khác bề ngoài chậm chạp, Vân Triết là thằng bé rất thông minh nhạy bén, hưng phấn bò dậy:
“ Không biết, có thể có, có thể không, nhưng cha con ta không làm ma thế mạng cho người khác.”
“ Con có tặng Đổng công một cái đèn, phải bảo Đổng công hiện đừng dùng mới được.”
Vân Lang hài lòng xoa đầu con, rất kiêu ngạo, có điều ngăn không cho con xuống xe, bắt nó nằm xuống, sờ trán thấy hơi sốt, tuy không bằng hôm qua:” Đổng công tuổi cao đức sáng, loại già mà không chết đó đều có bản lĩnh gặp dữ hóa lành, chúng ta đừng quản, cứ dưỡng bệnh đi.”
Vân Triết rất hoài nghi lời cha, song vẫn nằm xuống, chỉ là mở mắt nhìn cha chằm chằm.
“ Ngủ đi, để cha nói với Đổng công là được.”
Thời tiết đêm thu trong mát như nước, ánh trăng trên cao chiếu xuống đội xe lộn xộn, đằng xa côn trùng kêu không dứt, xa hơn nữa chỉ có núi đen tĩnh mịch.
Thi thoảng có con đom đóm từ dưới gốc cây bay ra, kéo cái mông to bự kết thành đội bay loạn trong không trung.
Đội xe quá đông chẳng thể đi nhanh, chỉ bằng tốc độ Vân Lang đi bộ, xe của Đổng Trọng Thư cách đó không xa, sáng như trăng trên trời.
Không biết vì sao vị lão tiên sinh này treo đèn bên ngoài xe, nhưng mà liên tưởng tới tính cách ông ta là rõ rồi, đèn này chiếu sáng cho quân tốt bên cạnh, không phải để thỏa mãn nhu cầu xem sách.
Đúng là già thành tinh có khác, đây là thứ tâm tư mà đứa bé như Vân Triết không cách nào hiểu được.
Bên ngoài xe Lão Đổng chật kín quân tốt, an toàn hẳn là không có vấn đề, thám mã cách đó một trăm mét, song Vân Lang tính, nếu y muốn giết Đổng Trọng Thư, ít nhất có sáu cách, song thực hiện cần điều kiện cao ....
"Pằng pằng pằng, chiu chiu chiu"
Một loạt âm thanh kỳ quái vang lên, thân thể của Vân Lang phản ứng nhanh hơn cả tư duy, cúi rạp xuống đất, hét:” Cẩn thận, địch tập kích.”
Nỏ công thành, nỏ liên hoàn, trong đầu Vân Lang lập tức hiện ra hình dạng nặng nề của nỏ công thành.
Tiếp ngay đó là tiếng như núi nước bị đâm thủng, tiếng chùy lớn đập vào ván gỗ rồi mới tiếng kêu thảm.
Vân Lang ngẩng đầu lên đã thấy một đám quân tốt phóng về phía phát ra tiếng nỏ, xe ngựa của Đổng Trọng Thư tan tành, đèn vỡ, dầu mở ra, nhanh chóng bắt lửa, lửa bùng lên.
Không gì quan trọng bằng nhi tử, Vân Lang ngay cả hứng thú muốn xem kết cục của Đổng Trọng Thư thế nào cũng không có, bò dậy xô đẩy quân tốt kéo ùa tới, chạy về nhanh chóng ấn đầu nhi tử đang thò đầu xem náo nhiệt.
Gia tướng Vân thị nhanh chóng rút vũ khí cầm tay, vây quanh xe, mắt cảnh giác nhìn bốn phía.
Vân Triết không sao còn phấn khích:” Cha, cho con xem với.”
“ Địch trong tối, chúng ta ngoài sáng, xem cái gì.” Vân Lang lại ấn đầu nó xuống:
“ Cha là đại tướng quân mà.” Giọng Vân Triết có chút trách móc:
“ Con thì biết cái rắm ấy, một khi gặp loại chuyện này, đại tướng quân sẽ được thân vệ bảo hộ chạy đầu tiên.”
“ Nhưng Hoắc bá bá chắc chắn không làm thế.”
“ Nên cha hay mắng hắn ngốc, một chủ soái lại thích làm lính tiên phong.”
“ Vậy bao giờ con mới được xem.”
“ Bắt được thích khách, đảm bảo bên ngoài an toàn.”
Vân Triết bất mãn lắm, bị cha ấn đầu xuống không nhìn thấy gì, chỉ đành dựng lỗ tai lên nghe, nhanh chóng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, lòng càng thêm nóng ruột.
“ Quân hầu, an toàn rồi, có sáu tên thích khách, đang truy bắt.” Lưu Nhị giọng khàn khàn báo:
Vân Lang ngồi dậy, Vân Triết cũng vội vã thò đầu nhìn.
Bên ngoài chẳng thấy gì, ngoại trừ ánh đuốc như ma chơi không ngừng tỏa ra xa thì còn lại tối đen xì xì, ai cũng tránh thành mục tiêu, Vân Triết đã ở cùng Lưu Triệt thời gian khá dài, nên hiểu tính ông ta:” Chắc là có rất nhiều người bị giết hả cha?”
“ Hẳn là không đâu, đám người đó là tử sĩ.”
Cuộc chiến bên ngoài chấm dứt rất nhanh, lực lượng quá chênh lệch, có quân tốt hô lớn bắt được thích khách.
Đến khi quân sĩ đã túa ra đốt đuốc soi sáng như ban ngày, khống chế hơn vị trí quan trọng, Vân Lang bảo nhi tử mặc y phục đáng hoàng, dẫn nó xuống xe.
Quân tốt tách ra thành một con đường, Vân Lang liền nhìn thấy thích khách bị Tú y sứ giả bắt được.
Tới vị trí của Vân Lang thì Tú y sứ giả không có mấy sức ước thúc, cho nên y nhìn mấy tên thích khách toàn thân thương tích hỏi:” Thích khách ở đâu ra, hỏi được chưa?”
Tú y sứ giả bóp miệng một tên, chiếu đuốc tới, bên trong miệng hắn thiếu một thứ gọi là lưỡi.
“ Quân hầu, đoán chừng bọn chúng cũng không biết chữ, phải dùng cách khác để hỏi.”
Vân Lang gật đầu, đi tới chỗ xe Đổng Trọng Thư, ván gỗ nứt rồi, lộ ra vách sắt bên trong, lửa được dập tắt, bộ dạng ôn ta rất thảm, nhưng ngồi đó rất ung dung.
“ Đồ của Vân thị ngươi đúng là không dễ lấy miễn phí, lão phu xem như đã gánh họa cho cha con ngươi đấy, ân tình này quân hầu nhớ lấy nhé.” Lão tặc thấy cha con Vân Lang đi tới cười ha hả đòi lợi ích:
Vân Lang như chẳng để ý tới lời ông ta, nhìn cái đèn lẩm bẩm:” Phí quá, giá những 2000 đồng ...”