Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1100 - Q7 - Chương 111: Trên Đường Đi. (3)

Q7 - Chương 111: Trên đường đi. (3) Q7 - Chương 111: Trên đường đi. (3)

“ Vân hầu từng bị nỏ công thành oanh kích chính diện chưa?” Đệ tử Đổng Trọng Thư giúp ông ta búi lại tóc, chẳng mấy chốc đã lấy lạng bộ dạng tiên phong đạo cốt:

“ Chưa, nỏ công thành mỗi Đại Hán ta có thôi, xưa nay đều là bản hầu dùng nó tấn công người khác, có thể xuyên qua ba bốn người Hung Nô mới hết đà, thứ này là lợi khí trong quân.”

Đổng Trọng Thư gật gù:” Vậy lão phu hỏi sứ giả, trên quốc thổ Đại Hán, trong hàng ngũ của bệ hạ, sao lão phu lại bị nỏ công thành oanh kích?”

Tú y sứ giả hồi lâu mới ấp úng đáp:” Chuyện này phải, phải tra rõ lượng nỏ công thành trong quân mới rõ được, vũ khí trong quân xưa nay có hạn lượng.”

Vân Lang cười:” Theo mỗ biết thì không có.”

Đầu lĩnh tú y sứ giả tức lắm, nhưng không dám nổi giận với Vân Lang, dẫn người đi.

Đổng Trọng Thư chắp tay thi lễ với hai quân tốt nằm trong vũng máu bên xe, nói với Vân Lang:” Chí sĩ trung nghĩa, nên được hậu táng.”

Vân Lang phất tay ra lệnh:” Hậu táng.”

Tức thì có người tới đưa xác đi.

Đổng Trọng Thư chỉ chiếc xe tan nát:” Đây là xe Vân gia làm, khi đó nói, chiếc xe này bảo vệ tính mạng cho lão phu, nay thành ra thế này, quân hầu không có gì để nói à?”

Vân Lang định nói nếu không có xe chống đạn này bảo vệ thì lão tặc ông chết rồi, chỉ là bao người vây quanh, đành nói với Lưu Nhị:” Tặng cho tiên sinh cái xe khác.”

Ngược lại Vân Triết nắm ống tay áo Đổng Trọng Thư, dáng vẻ lo lắng, cho thấy gia giáo rất tốt.

Đổng Trọng Thư vỗ vỗ tay:” Tiểu lang quân không cần lo, lão phu tuổi cao, dù là nát thân cũng không nói là chết non.”

Nói rồi chắp tay đa tạ xung quanh, lên xe khác nghỉ ngơi.

Hoắc Khứ Bệnh mặc giáp từ trong bóng tối đi ra, quân sĩ sau lưng khiêng một nỏ công thành lớn, cho dù không còn tên vẫn thể hiện rõ phong thái của vũ khí giết người.

“ Chắc chắn là đồ trong quân mới có, dân gian muốn làm giả cũng không làm nổi thứ bảo bối này, rất tinh xảo.”

Vân Lang nhíu mày:” Thứ to thế này mà du kỵ không phát hiện à?”

“ Người ta nấp ngoài ba trăm bước, có núi bao quanh, còn đào hố nấp, đắp cây che đậy, du kỵ không phát hiện được, ngươi cũng thống lĩnh đại quân rồi, trách du kỵ là bất công.” Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng bất mãn:

Vân Lang cười lạnh:” Câu này ngươi đi nói với bệ hạ, nói với ta ích gì.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn quân tốt quỳ rạp xuống, thở dài:” Thôi được, ta đi nói.”

Vân Lang lên xe ngựa của mình thì thấy Tào Tương ngồi trong góc ăn đồ ăn vặt mà y chuẩn bị cho nhi tử:” Không đi xem náo nhiệt à?”

“ Đỡ sốt rồi, mai lại là hảo hán khỏe phây phây thôi.” Tào Tương sờ trán Vân Triết, cho nó một quả khô:” Chuyện này phiền, thế nào cũng chết một đám, náo nhiệt gì mà xem.”

“ Ai được chứ?”

“ Lần này ta thực sự không biết, nghĩ không ra.”

Vân Lang nhìn hắn nói từng chữ:” Mục tiêu lần này là ta, ta không cho rằng mẫu thân ra tay với ta. Ta chỉ lạ, giết ta thì có nhiều cơ hội, giết ở đây khác gì mưu phản.”

“ Không biết.” Tào Tương lắc đầu dứt khoát, có điều tâm tình hắn rất tệ, không rõ là không biết hay không muốn tin:

Đội xe vẫn lên đường khi trời sáng mới dừng lại, Vân Lang nhìn thấy thủ lĩnh Tú Y sứ giả bị chặt đầu, sau đó đội xe lại lên đường.

Quân tốt phụ trách cảnh vệ đêm qua biếm thành quân nô, đó là nhờ Hoắc Khứ Bệnh ăn bảy tám cái đá của hoàng đế. Bị cởi khải giáp, mặc áo gai, đám quân tốt vẫn quỳ lạy Hoắc Khứ Bệnh không thôi.

Lưu Nhị xin gia chủ khởi động mạng lưới tình báo của Vân thị tra chuyện này. Vân Lang từ chối, y mơ hồ cảm giác chuyện này có gì đó không ổn, nếu mình nhảy vào, hậu họa vô cùng.

Hoàng đế xuất hành, mấy phen bị hành thích làm chuyến đi phong thiện Thái Sơn của Lưu Triệt có khả năng thành trò cười.

Liên tục ba ngày sau đều là trời trong gió mát, cho dù đi ngày đi đêm cũng không gặp chuyện ám sát nữa.

Đội xe tiến vào nước Tế Bắc, thời tiết liền có thay đổi lớn, chưa thấy Tế Thủy đâu mà mưa đã sầm sập, như trút nước xuống.

Hoàng đế không thích nơi này, chủ yếu vì Tế Bắc vương đầu tiên mật mưu làm phản khi Văn hoàng đế bắc phạt Hung Nô, về sau bị giết rồi, con cháu kế vị lại liên lạc với thủ lĩnh Mân Việt tạo phản.

Cho nên mảnh đất này chưa bao giờ yên phận, đến khi Lưu Triệt có được ưu thế tuyệt đối thì vị vương nơi này mới cẩn thận phục vụ hoàng đế, không có chuyện tạo phản nữa.

Nói tới nước Tế Bắc thì không thể không nói tới dòng Tế Thủy thần kỳ.

Vân Lang chưa bao giờ thấy Tế Thủy, ở thời đại trước kia y sống căn bản không có con sống này, cho nên y rất muốn nhìn thấy nó.

Mưa vẫn như trút, Vân Lang không thể xuất hành, tất nhiên không cách nào thấy Tế Thủy.

Tới ngày thứ hai cắm trại, chưa thấy Tế Thủy đã bị lũ dâng ép phải lui về 30 dặm.

“ Thần của Tế Thủy đang ngăn cản bệ hạ phong thiện Thái Sơn.” Đổng Trọng Thư phán định như đinh đóng cột, sau đó đưa cách giải quyết:” Không thỏa mãn điều kiện của thần linh, mưa gió sẽ không ngừng, nước sông không rút.”

“ Không biết thần Tế Thủy muốn vỗ về thế nào mới cho chúng ta đi qua?” Vân Lang chắp tay, thái độ rất cung kính, giọng điệu đầy mỉa mai:

Đổng Trọng Thư tiếp tục làm thần côn:” Mưa lớn không ngừng ắt có tiểu nhân gây họa, bệ hạ phải tìm ra kẻ tiểu nhân hiến tế cho thần mới xoa dịu được lửa giận.”

Tào Tương thất kinh chỉ Vân Lang:” Ý Đổng công là phải ném A Lang xuống sông thì mưa mới tạnh, nước mới rút à?”

Vân Lang chép miệng:” Năm xưa Tây Môn Báo cưới vợ cho thủy thần, ta thấy đem A Tương ngươi đi làm nam phong tế thần mới qua được cái họa này.”

Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh:” Té ra thần của sông này là con ác long, để gia gia chém đầu nó, cho bách tính hưởng thái bình.”

Đổng Trọng Thư nhìn ba tên khốn kiếp lấy lời mình làm trò cười, uống cạn chén rượu bỏ đi, ho vài tiếng bực mình bỏ đi.

Mưa to không dứt song sấm chớp dần lắng xuống làm đoàn người yên tâm hơn nhiều, ít nhất không lo bị sét đánh nữa.

Nghe nói Lôi Công luôn dùng sét bổ chết mấy kẻ bất trung bất hiếu trong loại thời tiết này, mà người ở đây đại bộ phận đều là loại bất lương nên tỉ lệ bị sét đánh rất cao.

Giờ không có sấm sét nữa, ai cũng thở phào.

Vân Lang biết làm cột thu lôi, nhưng y không muốn làm, sống với đám người này lâu, thấy thi thoảng sét đánh chết vài tên là hợp tình hợp lý. Mình thì không sợ rồi, cha con y hơi thấp, mà sét thường đánh những kẻ cao chút ... ví như Lưu Triệt.

Mưa mãi tựa hồ không có ý dừng.

Nhiều ngày mưa cách trở đường đi, không ngờ có tin đồn bùng lên, kiểu như Đổng Trọng Thư nói, có tiểu nhân giở trò, thiên đế phẫn nộ, phải tìm ra tên tiểu nhân đó mới đi tiếp được.

Tư Mã Thiên đốt rất nhiều mai rùa tính lành dữ, hoàng đế cũng gọi thuật sĩ các nơi tới giải vân trên mai rùa, trong đó có cả Vân Lang, y chỉ nói một câu "chuyện vớ vẩn".

Ở loại chuyện này hoàng đế chẳng làm được gì Vân Lang, nói tới quỷ thần, Vân Lang mới là tông sư, cho nên lời y tuy vô lễ, nhưng làm hoàng đế yên lòng.

Bình Luận (0)
Comment