Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1101 - Q7 - Chương 112: Trên Đường Đi. (4)

Q7 - Chương 112: Trên đường đi. (4) Q7 - Chương 112: Trên đường đi. (4)

Vì mưa to, lòng người bất ổn, hoàng hậu liền mở hội để trấn an, Vân thị cũng là hoàng tộc, khi hoàng hậu mở tụ hội hoàng tộc, Vân thị cũng được mời, song đám Tống Kiều ở Trường An cả rồi, Vân Lang không tiện lẫn lộn trong đám phụ nhân phái nhi tử đi.

Vân Triết khó khăn lắm mới rút đầu khỏi ngực Tế Bắc vương phi, nó tức lắm, nhưng vì tính cách rộng rãi, nó không có phản ứng tương ứng, chỉ cười sáng lạn.

Thế là Tế Bắc vương phi được cổ vũ lại ôm nó thật chặt.

Vân Triết lần nữa thoát ra, nó chỉ muốn rời khỏi chỗ đáng sợ này, chưa đi được mấy bước thì bị Vệ hoàng hậu tóm lấy.

“ Lại đây xem đi, lại đây xem đi, đây là Vân thị tử, đến cả bệ hạ cũng khen là trẻ ngoan đấy.”

Hoàng hậu vừa dứt lời, không khí trong lều như đóng băng, Vân Triết cảm giác vô số ánh mắt nhìn mình, chắp tay thi lễ song không khom lưng.

“ Hoàng hậu quá khen rồi, Vân Triết chỉ là đứa bé nghịch ngợm bình thường thôi.”

“ Thế tử thật khiêm nhường.” Tế Bắc vương phi tủm tỉm cười đi tới, lại muốn ôm thằng bé đáng yêu này vào lòng nựng một phen:

Vệ Tử Phu cười:” Đứa bé này là phu tế do A Kiều đích thân chọn cho Lam Điền công chúa đấy.”

Tế Bắc vương phi khựng lại, song nàng là hồ ly tinh lõi đời, lấy trong ống tay áo ra viên lưu ly đủ màu lóng lánh, hiền hòa đặt vào tay Vân Triết:” Đây là bảo bối hiếm có, thế gian không quá 10 viên, hôm nay gặp thế tử đã thấy thân thiết, coi như quà gặp mặt.”

Vân Triết có chút nghi hoặc, thứ này trong nhà nhiều lắm, còn cho Lam Điền dùng làm bi bắn ...

Ngẩng đầu thấy Tế Bắc vương phi đang đợi mình khen ngợi, trịnh trọng cất vào lòng, khom lưng thi lễ:” Trưởng giả ban cho, Vân Triết không dám chối tử, đợi bẩm rõ gia phụ sẽ tới tạ ơn.”

Tế Bắc vương phi hài lòng gật đầu:” Trẻ ngoan mới xứng với sự ban thưởng này, xin thế tử bẩm báo, bản vương phi đợi quân hầu tới bất kỳ lúc nào.”

Cảnh này làm Vệ Tử Phu cảm khái muôn phần, lưu ly vốn do xưởng Vân thị mà ra, đêm thưởng cho Vân Triết khác gì chở gỗ về rừng, thằng bé này bị người ta trêu đùa, nhưng dùng đức báo oán, không làm bẽ mặt Tế Bắc vương phi.

Đúng là hành vi quân tử.

Bất giác nhớ tới nhi tử, hồi nhỏ cũng mềm lòng như Vân Triết, vậy mà lớn lên tàn bạo vô cùng.

"Có lẽ Vân Triết theo bệ hạ lâu cũng trở thành giống Cư Nhi!".

...... ............

“ Ở bên cá lâu ngày không thấy nó tanh, ở cạnh hoa lan lâu, không thấy nó thơm.” Tào Tương phun ra một loạt rắm thối, rắm thật, phun ra dưới mông chứ không phải mồm nên hắn tiếp tục cầm đùi dê đưa lên miệng ăn:

Vân Lang thở dài đặt thịt xuống, phẩy tay xua mùi:” Ngươi là quý nhân đấy, chú ý chút.”

Hoắc Khứ Bệnh không ăn nổi, hôm nay bọn họ ăn nhiều đậu, đánh rắm là bình thường, nhưng vừa đánh rắm phèn phẹt vừa ăn thì không bình thường.

“ Lão tử vốn quý tộc, chẳng qua chơi với các ngươi nên mới thành thô bỉ.” Tào Tương dương dương đắc ý phản kích:” Nói thế mới thấy phục Tiểu Triết, nó lớn lên cùng Tào Tín, đám Hoắc Nhất, Hoắc Tam, Lý Vũ, vậy mà vẫn là trẻ ngoan. Đừng nói bệ hạ ảnh hưởng, cha ruột như A Lang ngươi e là không cẩn thận cũng bị thằng bé đó khinh bỉ.”

Hoắc Khứ Bệnh trừng mắt nói:” Hoắc Nhất cũng đành, nó và mẹ nó là thứ phế vật, Hoắc Tam thì ta rất hài lòng, tuy ngốc chút song có phong thái của ta.”

Tào Tương bổ xung:” Y còn dạy Hoắc Quang thành thứ khốn kiếp, vậy mà dạy Vân Triết thành quân tử, ngươi không sợ sau này chúng xung đột à?”

Nghe vậy Hoắc Khứ Bệnh nhướng mày nhìn Vân Lang, xem y giải thích thế nào, thiện ác là vĩnh viễn đối lập.

Hoắc Quang từ khi còn nhỏ đã lộ ra ra quả quyết tàn nhẫn xa người thường, làm Tào Tương và Hoắc Khứ Bệnh đều không coi là trẻ con. Trong khi đó Vân Triết lại quá lương thiện, mang minh lỗi lạc, hai đứa bé này rõ ràng không thể đi chung một con đường.

Vân Lang cười:” Thế giới ánh sáng, mỗi lời nói cử chỉ bị ước thúc, sống lâu trong thế giới đó chỉ sinh ra thứ ác hơn. Trong thế giới bóng tối, thoải mái buông thả bản thân, lâu dần nhân tính quay về, chỉ có quả ác lớn nhất mới nở đóa hoa đẹp nhất. Ở bóng tối tìm ánh sáng, ở ánh sáng tìm bóng tối, đó là bản tính của con người.”

Tào Tương khịt mũi coi thường, giả thần giả quỷ.

Đúng lúc này Tư Mã Thiên mặc áo tơi từ bên ngoài đi vào, cởi áo ra, hit hít:” Mùi gì lạ thế?”

Tào Tương cười lớn:” Ở trong phòng hoa lan mới có mùi này.”

Tư Mã Thiên chẳng hiểu câu không đầu không đuôi này, ngồi bên đống lửa, thuận tay cầm cái đùi dê lên ngoạm:” Tính quẻ ra rồi, tiểu nhân ở phương đông.”

Hoắc Khứ Bệnh tính vị trí ba người bọn họ, hài lòng:” Lều của bọn ta đều ở phía tây của bệ hạ.”

Tư Mã Thiên nói tiếp:” Cá lớn nổi sóng, vương giả cản đường.”

Có câu sao rụng mất đại tướng, cá nổi vương hầu vong, đều là điềm báo xưa nay, Tào Tương cười ha hả:” Tế Bắc vương xong rồi.”

Hoắc Khứ Bệnh không hiểu:” Tế Bắc vương ở phía bắc cơ mà.”

“ Nhưng ở phía đông Trường An.”

Chậc, quá nửa cái Đại Hán này nằm phía đông Trường An, tính thế thì ... Tóm lại hoàng đế muốn cái cớ thì sẽ có cớ.

Hai năm trước hoàng đế muốn phong thiện Thái Sơn, lệnh Tế Bắc vương xây dựng hành cung, làm đường xá, Tế Bắc vương làm chậm chạp, lỡ mất hai năm, nếu không hoàng đế thừa lúc đuổi Hung Nô mà phong thiện rồi.

Ngoài ra nghe nói trong vương cung Tế Bắc vương hỗn loạn vô cùng, thế tử thích mỹ nhân, hơn nữa không cần biết mỹ nhân đó là ai, có quan hệ với hắn hay không đều làm bậy.

Tóm lại trong lúc tin đồn bay khắp nơi này cần cái đầu để chặt, có một cái thích hợp chính là Tế Bắc vương, nhất là Lưu Triệt lúc nào cũng tìm cách suy giảm thế lực phong quốc.

Hoắc Khứ Bệnh nghe Tào Tương giải thích xong quay sang Tư Mã Thiên:” Ngươi phải cẩn thận, mấy ngày trước ta đi cầu xin cho quân sĩ, vốn tưởng chỉ bị mắng một phen, không ngờ bệ hạ đá ta tới lúc ra khỏi lều, ta không hiểu. Nghĩ mãi mớ nhớ ra, lúc ta tới bệ hạ đang xem sách, là sách của ngươi, ta gặp họa do ngươi gây ra.”

Vân Lang đã xem qua bản thảo của Tư Mã Thiên rồi, cả Đông Phương Sóc cũng đề xuất sửa đổi, nhưng Tư Mã Thiên thà chết không chịu.

Tư Mã Thiên ngồi thẳng lên:” Chuyện thời viễn cổ ta bị Vân hầu chỉ trích là bịa bừa viết bậy, nay chuyện đương đại mà không ghi chép cho đúng sự thực, con cháu đời sau xem sách, há chẳng phải cũng giống ta bịa sử viễn cổ sao? Mỗ đã viết sách sử, là phải để hậu nhân thấy được Hán triều chân thực.”

“ Ta nói với phụ thân ta, nếu bệ hạ giết ta, người phải mau tới bên cạnh bệ hạ, nếu thấy bệ hạ xóa sửa chỗ nào, cần phải nhanh chóng bù lại.”

Tào Tương hít sâu một hơi:” Nếu thúc phụ cũng bị chém đầu thì sao?”

“ Nữ tế của ta đã nhận lời kế nhiệm.”

“ Ngươi không sợ hại chết nữ tế à?”

Tư Mã Thiên lắc đầu chắc chắn:” Không thể nào, bệ hạ tuy bạo ngược nhưng xứng là vị đại đế, giết cha con ta là đủ, không thể giết cả nữ tế của ta được, nếu không bị người đọc sách thiên hạ phẫn nộ. Huống hồ cha con ta chết, sách của ta càng lưu truyền rộng, nữ tế của ta dùng máu cha con ta trải con đường sự thực cho sử quan sau này.”

Nói tới mức này ba người không cách nào khuyên nữa, vì hắn đã sẵn lòng tuẫn táng cho cơ nghiệp vạn đời của sử gia, sinh mệnh so ra không là gì.

Hắn đi rồi, khảng khái mang theo cái đùi dê mà đi, tiện thể làm ba người mất hứng uống rượu.

Bình Luận (0)
Comment