Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1102 - Q7 - Chương 113: Du Già Thiên Nữ.

Q7 - Chương 113: Du Già thiên nữ. Q7 - Chương 113: Du Già thiên nữ.

Mưa lớn liên tục 11 ngày, cuối cùng cũng tạnh, trong những ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện.

Chuyện lớn nhất là Tế Bắc vương Lưu Hồ hoăng rồi, chả ai rõ hắn chết thế nào, đến ngay cả vương phi ngủ cùng giường cũng không biết, chỉ biết khi nàng thức dậy gọi mãi không được.

Nơi ở của hoàng đế không thể tổ chức tang lễ, vì thế Tế Bắc vương phi bắc lán cách đó mười dặm, đặt quan quách ở đó.

Đám Vân Lang tất nhiên phải đi bái tế.

“ Tế Bắc vương chết, mưa lớn ngừng, quan viên Đông Hải bẩm báo, cá lớn phơi xác trên biển.” Tào Tương rất hiểu trình tự chư hầu tử vong:

Tế Bắc vương phi đeo khăn che mặt đen, quỳ trên thảm như khúc gỗ, không nhìn ra vui buồn.

Vân Triết tới bên nàng, móc từ trong lòng ra viên ngọc lưu ly đưa tới:” Cha tiểu tử nói, vương phi khả năng phải sống một quãng thời gian khó khăn.”

Tế Bắc vương phi vén khăn che mặt nhận lấy, nước mắt lăn trên má:” Lần trước ta đường đột rồi, thế tử đúng là trẻ ngoan.”

Vân Triết nói nhỏ:” Bảo trọng.”

Tế Bắc vương phi gật đầu, lại che khăn đi ngồi ngây ra đó.

Ánh mắt Tào Tương không ở quan quách mà ở chỗ khác, chép miệng:” Nữ nhân khăn đen kia mông to quá.”

Hoắc Khứ Bệnh cười lạnh, Vân Lang không có biểu cảm gì, thực hiện đúng nghi thức rồi lui, mọi chuyện không liên quan tới y.

Một nhân vật lớn chết sẽ tạo thành vở kịch vui thú vị.

Toàn bộ tài phú người đó thành vật không chủ, mà với huân quý, ăn thịt đồng bạn vỗ béo mình là chuyện tự nhiên.

Người bị ăn cũng chấp nhận sự thực đó.

Tào Tương đã lên tiếng, liền có quản sự mang theo khuôn mặt bi thương đi tìm vương phi, hi vọng nàng kìm chế bi thương, nỗ lực sống tiếp tạo phúc cho người đời.

Không phải vì cái mông to, Tào Tương biết thế tử Tế Bắc vương Lưu Khoan mừng hụt rồi, vì hoàng đế sẽ chỉ trừ quốc thôi, không phong.

Mà một mảnh đất trống thương nghiệp như thế, làm gì có chuyện hắn bỏ qua.

Đêm hôm đó Tào Tương và Tế Bắc vương phi bàn bạc cả đêm, khi trời gần sáng mới đi, chắc là bàn bạc thấu triệt lắm.

Buổi trưa ăn cơm cùng nhau, Tào Tương mệt mỏi nói với Vân Lang và Hoắc Khứ Bệnh:” Tế Bắc quốc sản vật phong phú, toàn bộ cá muối muốn vào Quan Trung phải qua Tế Bắc, ta định lập trạm trung chuyển ở đây, các ngươi có ý gì không?”

Vân Lang lắc đầu:” Ta không hứng thú với Sơn Đông, cũng chẳng thích chỗ này.”

Hoắc Khứ Bệnh cũng lắc đầu:” Nếu có thì ta thích thảo nguyên và hoang mạc hơn.”

Tào Tương xoa tay:” Thế thì ta không khách khí nữa.”

Mặt trời lên, đất vẫn dính bùn, Tế Thủy vẫn chảy cuồn cuộn, muốn nước rút phải thêm vài ngày.

Nhập thu rồi, mưa lớn một trận, thời tiết không nón lên được nữa, đã thấy rõ sắc màu tiêu điều của mùa thu.

Lại có quan viên Đông Hải tới báo, có cá lớn nổi xác, một lớn một nhỏ.

Tế Bắc vương thế tử Lưu Khoan chết rất quỷ dị, mặt tím tái, một cái đinh đóng từ giữa đỉnh đầu cho tới cằm.

Ngoài trời sương lạnh, Vân Triết định khoác áo choàng cho hoàng đế, nhưng không với tới, Tùy Việt vội vàng chạy tới làm thay.

Lưu Triệt nhìn ngoài trời rất lâu rồi, lúc này mới hồi tỉnh nói với tân thủ lĩnh Tú Y:” Tra tới cùng.”

Vị thủ lĩnh đó vội vàng nhận lệnh rời lều.

Lưu Triệt tự lẩm bẩm một mình:” Lưu Hồ chết chưa hết tội, nhưng Lưu Khoan là kẻ nào làm?”

“ Không phải cha thần.” Vân Triết cả kinh, không dây thần kinh nào có vấn đề mà nói một câu như thế:

“ Vân thị sẽ không vì chút tiền bạc mà giết người, nghe nói ngươi cho Tế Bắc vương phi một hạt châu?”

Vân Triết né tránh ánh mắt dữ dội của hoàng đế:” Nàng ấy mất trượng phu, rất đáng thương.”

Lưu Triệt gật gù:” Có lòng nhân từ, là phúc không phải họa.”

Vân Triết nhìn lều trống vắng, nói nhỏ:” Cha thần bảo, nên lên đường sớm, nếu còn chậm trễ Thái Sơn sẽ có tuyết rơi.”

“ Đao rơi thì trẫm cũng lên Thái Sơn, xá gì tuyết.”

“ Cha thần nói, phong thiện Thái Sơn là để ngưng tụ lòng người, bệ hạ phải nhanh, nếu không sẽ thực sự có tiểu nhân giở trò.”

Lần này Lưu Triệt nhịn ra rồi, phì cười:” Cha ngươi sẽ không nói những lời đó, nói đi, vì sao lại mạo hiểm khuyên trẫm?”

Vân Triết lúng túng, biết không qua mắt được hoàng đế, lí nhí nói:” Vì lúc nào cũng có người chết, đi tới đâu chết tới đó.”

“ Vậy ngươi không hỏi những người đó vì sao lại chết à?”

Vân Triết kiên quyết lắc đầu:” Thần mặc kệ, thần chỉ biết chết rồi là hết tất cả.”

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, Lưu Triệt cuối cùng không địch nổi đôi mắt trong veo của Vân Triết, thu hồi tầm mắt, nhìn sương lạnh bên ngoài, Vân Triết không dám nói nhiều nữa lùi về chỗ. Lưu Triệt ngồi chống cằm hồi lâu, lẩm bẩm:” Sao Vân Lang lại dạy ra được đứa bé thế này?”

Tùy Việt cười nịnh:” Tiểu lang quân còn nhỏ.”

“ Thêm hai tuổi nữa thì nó thành yêu tinh rồi.”

“ Lão nô không hiểu.”

Lưu Triệt hừ lạnh:” Cha nó vào năm 14 tuổi lừa của trẫm Vân thị trang viên.”

“ Năm xưa bệ hạ rất hài lòng với vụ giao dịch đó mà.”

“ Trẫm được lợi nhất thời, Vân Lang được lợi cả đời, nghĩ lại trẫm bao nhiêu lần làm khó y, y lúc nào cũng như bị oan ức, nhưng mỗi lần như thế Vân thị lại lớn thế một chút. Người khác không nhìn ra, đến a tỷ của trẫm cũng nói trẫm quá khắc nghiệt, bất công với y. Ài, một người như Vân Lang đã là nhiều, thêm một người nữa trẫm phải làm sao?” Lòng Lưu Triệt phiền muộn, không phê duyệt tấu chương nữa, về tẩm thất, khoanh chân ngồi trên đài sen trắng, có vẻ nhập tâm lắm.

Khi Vân Triết về nói với phụ thân, bệ hạ thích ngồi trên đài hoa sen khoanh chân đả tọa, Vân Lang không hiểu.

Y không tin Phật môn đã xâm nhập Đại Hán.

Tới khi hoàng gia lại tổ chức tụ hội, mỹ nữ nước Thân Độc mặc váy nhẹ, thân hình mạn diệu, có thể làm ra đủ các động tác đẹp đẽ làm người ta líu lưỡi xuất hiện trước mặt Vân Lang, y mới hiểu vì sao hoàng đế lại có hứng với Bà La Môn.

Những mỹ nhân này là quà do Lưu Lăng tặng cho Lưu Triệt.

Mới đầu Vân Lang chỉ cười thôi, dùng mỹ sắc ăn mòn thứ quái vật vô tình như Lưu Triệt là không thể nào. Hắn có thể chặt đứt tơ tình với A Kiều, hi vọng gì nảy sinh tình cảm với nữ nhân khác, từ đó tác động tới ổn định của Đại Hán, đúng là hoang đường.

Cứ nghĩ mỹ nữ này chỉ dùng để ngắm, giờ mới biết người ta còn có cái tên mỹ lệ là Du Già Thiên Nữ, tức là thánh nữ Bà La Môn.

Trong sương mù mong manh, dưới ánh nắng rực rỡ, một mỹ nữ mặc luậ mỏng, được sương mai thấm ướt thân thể, khiến lụa dán lên người, tuy nhìn rất thích, nhưng khó làm người ta sinh ra ý nghĩa xúc phạm.

“ Ta thích cái tư thế này.” Tào Tương mặt rất nghiêm túc nói:

Vân Lang gật đầu, Tào Tương đã tiến hóa tới vượt qua bề ngoài nhìn thấu bản chất rồi, nhất là mỹ nữ, bất kể là nữ nhân tướng mạo thuần khiết thế nào, khí chất thánh khiết ra sao, với hắn chỉ có một công dụng.

“ Quân hầu từng ở Đôn Hoàng lâu ngày, chắc là hiểu nữ nhân Thân Độc này.” Thừa tướng Triệu Chu hỏi nhỏ:

“ Thánh nữ của Bà La Môn.”

“ Bà La Môn là gì?”

“ Tế tự của thần linh, thường được người Thân Độc gọi là Bà La Môn, bọn họ cho rằng thế giới chúng ta đang sống kỳ thực là giấc mơ của Đại Phạm Thiên, một khi Đại Phạm Thiên tỉnh giấc thì thế giới cũng kết thúc. Cho nên giá trị tồn tại của người Thân Độc là duy trì giấc mộng của Đại Phạm Thiên.”

“ Ồ, vậy thì người đó rất lợi hại ...”

Vân Lang chỉ cười không giải thích thêm, thân là thừa tướng của Lưu Triệt, Triệu Chu sống rất thê thảm, ngày ngày phải nhìn mặt người ta mà sống, một số lời không thể nói quá rõ, ông ta cũng có thể suy ra.

“ Bệ hạ đả tọa đài sen .... Hành vi đó liệu có trường sinh?”

“ Nếu đả tọa thì ắt có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu có thiên nữ hỗ trợ thì khó nói …”

Bình Luận (0)
Comment