#vipTruyenGG.com
Lúc này Du Già thiên nữ ở trên đài gỗ hai tay chợp lại giơ lên cao, thân thể như cây trước gió, chao đảo không ngừng ...
Lời đàm thoại giữa Vân Lang và Triệu Chu không nhỏ, người nghe thấy không ít, song không có phản ứng mấy, chỉ có ánh mắt nhìn thiên nữa càng thêm thang lam.
“ Chỉ tiếc là chuyến này Đông cung không theo bệ hạ, nếu không có thể đặt hàng Quách Giải rồi.” Hợp Kỵ hầu Công Tôn Ngao đầy tiếc nuối nói:
“ Giờ viết một lá thư cho Quách Giải, thách hắn cũng không dám chậm trễ.” Đại Hành lệnh Lý Tức vô cùng nhiệt tình với chuyện này:
Trước sức ép của hoàng đế, những người vốn có xích mích với Vân Lang này đều bỏ qua chuyện nhỏ trước kia.
Công Tôn Ngao mừng thọ, Vân thị gửi trọng lễ, Vân Triết thay cha tới nhà chúc mừng, chủ khách tương đắc. Nhi tử của Lý Tức phạm trọng tội, nhờ Vân thị tuyết phục A Kiều quý nhân mới gặp dữ hóa lành.
Tổng thể mà nói nay các trọng thần không còn tâm tư đấu đá lẫn nhau nữa, sự chú ý đặt vào hoàng đế.
Lưu Triệt hiểu tình cảnh của mình, sau khi liên tục dùng nắm đầm mạnh để cải cách, hắn biết sắp bị thần tử coi như kẻ thù rồi.
Nhưng tài phú, danh dự, quyền lực có tính biệt lập cao, quân thần liên tục không ngừng cạnh tranh làm thiên hạ khó tránh khỏi chấn động.
Lưu Triệt hi vọng thần tử của mình có thể thỏa mãn với mọi thứ đang có, thế nhưng hắn lại biết, lòng tham con người là vô hạn.
Cho nên chỉ có thể dùng áp lực mạnh khiến thần tử kính sợ hắn.
Hiện giờ tất cả mọi thứ của hắn đều đạt tới đỉnh cao, cho nên hắn tự giác và không tự giác theo đuổi trường sinh.
Tào Tương vẻ mặt ngất ngây:” Ngươi nói xem, nếu ta làm sứ giả đưa dâu cho Chư Ấp công chúa thì sao? Tô Vũ làm sứ giả không thể hiện hết sự tôn quý của Chư Ấp.”
Hoắc Khứ Bệnh đáp:” Chư Ấp giờ chắc là tới Đôn Hoàng rồi.”
Vân Lang vỗ đầu:” Ngươi thực sự vì vài Du Già thiên nữ mà chạy hàng vạn dặm đường à?”
Tào Tương nhìn hàng mỹ nữ rời đi, gật mạnh đầu:” Đáng.”
Nói một loạt lời phế thải, cho tới khi Vân Triết về mới làm ra vẻ đứng đắn, thảo luận chuyện phong thiện.
Tế Thủy đã chảy chậm hơn, cầu gỗ đang được lắp, đoán chừng tới mai có thể vượt sông tới thẳng Thái Sơn.
Vân Triết ăn liền hai bát cơm lớn rồi mới ăn vài miếng rau, giải thích:” Trưa con không ăn cơm.”
“ Bệ hạ làm gì mà bận quên cả ăn cơm?”
“ Bệ hạ đả tọa, nghe nói là có thể tiến vào tầng cấp mới của sinh mạng, sau đó ngủ một giấc, quên luôn cả ăn.”
Vân Lang nhíu mày:” Hoàng hậu sao không quản?”
Vân Triết dừng đũa:” Đã lâu lắm rồi con không thấy hoàng hậu nữa, cũng không thấy phi tần khác, chỉ thấy thiên nữ.”
“ Nếu thế mai cha dâng thư cho bệ hạ, nói con phải truyền thừa tuyệt học Vân thị, không thể hầu hạ bệ hạ nữa.” Vân Lang quyết định nhanh, nếu Lưu Triệt mê đắm như vậy, y quyết không để cho nhi tử dính dáng tới đám thiên nữ đó:
Sau khi vượt qua Tế Thủy liền thuận đường xuôi gió không có chuyện gì lạ xảy ra nữa, thế giới bình an tới mức làm người ta hoài nghi.
Đám Tú y sứ giả cứ như con lừa kinh sợ, nhe nanh múa vuốt qua lại đội ngũ, chỉ cần tỏ ra có chút khác thường là bị bắt tra hỏi.
Đội ngũ có quá nửa tức giận, nhưng tới tối liền chìm vào tĩnh mịch chết chóc, không muốn mình trở thành mục tiêu.
Từ sau khi chứng kiến cái xe của Đổng Trọng Thư bị tập kích, xe ngựa Vân thị được một loại xe vũ cương vây kín.
Loại xe này bắt nguồn từ Vệ Thanh, năm xưa ông ta tác chiến với Hung Nô dùng lượng lớn xe này, loại xe này trước sau có vòng sắt, khi cắm trại móc vòng với nhau liền tạo thành một tòa thành.
Liên tiếp bị tập kích khiến áp lực của Vệ Thanh rất lớn, giờ nói chuyện vài câu liền ho, Vân Lang muốn xem bệnh nhưng ông ta từ chối, vẫn ưỡn ngực lên mà đi.
“ Á phụ rất thích Tô Trĩ, nếu muội ấy ở đây, á phụ sẽ không từ chối.” Tào Tương trưởng thành rồi, không bài xích vị á phụ này nữa:
Vân Lang cũng biết điều ấy:” Sáu ngày trước ta đã phái người đi đón Tô Trĩ rồi, nếu đi ngày đi đêm thì nàng ấy sẽ mang thuốc tới khi chúng ta đến Thái Sơn.”
“ Tâm tình cữu cữu không tốt, thuốc gì cũng vô ích.” Hoắc Khứ Bệnh tâm tình càng tệ, bọn họ đã hoài nghi những sự kiện gần đây dính dáng tới Trường Bình thì chắc chắn Vệ Thanh cũng thế:
Tào Tương bất đắc dĩ nói:” Ta chẳng hiểu mẫu thân vì sao lại cố chấp như thế?”
Vân Lang thở dài:” Bao năm qua mẫu thân nắm quyền lớn quen rồi, nay bệ hạ tước sạch quyền của người, sao mẫu thân chịu ngồi không đợi chết già. Lại còn ba chúng ta lớn lên trước mắt mẫu thân, nhưng lại không đồng lòng với người, mẫu thân chỉ muốn kiếm một ai đó nghe lời mình, cho nên mới không tiếc công sức giúp Lưu Cư, thậm chí mạo hiểm …”
“ Làm sao ta một lòng với mẫu thân được, trừ khi ta cam tâm đem Tào thị hiến cho Lưu thị vô điều kiện, chẳng lẽ muốn ta đổi họ nữa thì bà ấy mới hài lòng.” Tào Tương rít lên khe khẽ, cho thấy hắn rất bức xúc với việc này:” Trước kia mẫu thân bóp tay ra, ta chỉ coi là trò chơi nhỏ giữa mẹ con thôi, giờ hết rồi, bà ấy bóp tay ta, ta sẽ từ chối.”
Hoắc Khứ Bệnh hậm hực:” Ta nói với bệ hạ nhiều lần rồi, ta muốn chuyển nhà tới Mã Ấp, bệ hạ lẫn cữu mẫu đều không cho ta rời Trường An ... Ta rất khó chịu, ta chỉ muốn tới nơi tự do cưỡi ngựa như Mã Ấp thôi, ngựa Ô Chuy mà không cưỡi thì không chạy nổi nữa.”
Vân Lang lẩm bẩm;” Ta cũng lâu lắm rồi không đi thỉnh an mẫu thân.”
Tào Tương cười lạnh:” Đi rồi nói cái gì, nói một câu là kéo sang chuyện triều chính, nói một câu là thành xích mích. Gặp ta là nói chuyện Lưu Cư, cái thứ vô tình vô nghĩa, trở mặt không nhận thân đó, trước kia ta giúp bao nhiêu rồi? Hắn coi ta giúp hắn là điều hiển nhiên, hơn nữa còn phải toàn tâm toàn lực giúp hắn mới đúng, nếu không thì hắn oán hận.”
“ Tào thị ta là huấn quý Đại Hán, bọn ta có tự tôn, quyền thế và phú quý của bọn ta không phải do hoàng đế ban cho mà là tổ tông đổ máu giành được, hắn là cái thá gì?” Càng nói Tào Tương càng giận, bất chấp cả những lời bất trung bất hiếu, phất tay:” Ta kệ, giờ bệ hạ đã bắt đầu phái huyện lệnh tới Bình Dương nhậm chức rồi, nếu còn lui, cả đất tổ tiên cũng mất.”
Vân Lang không thể nói được gì, đây căn bản là mâu thuẫn không thể điều hòa, Bình Dương huyện với Tào thị mà nói không chỉ là đất phong, mà là quê hương, tổ tiên đời đời kiếp kiếp sinh sống ở đó. Bách tính nơi đó được Tào thị che chở nhiều năm, cũng quen nghe lời họ, quen không nạp thuế, không nộp lương, gặp phải tranh chấp tìm Tào thị giải quyết.
Lúc này Trường Bình lại đứng về lập trường của Lưu thị để lên tiếng, bảo sao mẹ con không mâu thuẫn?
Trầm mặc hồi lâu Vân Lang hỏi:” Nếu ta giao ra huyện Vĩnh An thì ngươi có giữ được huyện Bình Dương không?”
“ Ngươi biết cái rắm, ngươi nghĩ bệ hạ là trẻ con chắc, ngươi nhường Vĩnh An ra, ông ấy đớp ngay, sau đó thừa thế ép ta.” Ai dè Tào Tương càng tức giận, chỉ mặt Vân Lang mắng:” Ngu xuẩn, ngươi mà làm thế là mở đầu cực kỳ tồi tệ, bệ hạ sẽ lấy ngươi làm gương, ép người khác giao đất phong, lúc đó cả thiên hạ hận ngươi, ngươi óc chó à?”
Vân Lang cũng tự biết mình nói lời ngu ngốc, chỉ là lúc này y cũng khó mà sáng suốt được:” Ta chỉ không muốn trở mặt với mẫu thân.”
“ Ha ha ha ...” Tào Tương cười quái dị, xỉa tay vào trán Vân Lang mấy lần:” Mẫu thân là trưởng công chúa Đại Hán, không phải nữ tử bình thường, ha ha ha, ta tin, nếu chúng ta mà chết, bà ấy sẽ đứt từng khúc ruột ... Nhưng cho dù đứt từng khúc ruột thì cần lợi dụng, cần bán đứng, cần loại trừ thì bà ấy vẫn ra tay không do dự. Ha ha ha, ngươi nghĩ vì sao mẫu thân bảo vệ ba người chúng ta như thế, không đâu, bà ấy đang bảo vệ lợi ích thôi ...”
Câu chuyện dừng ở đó, hôm ấy ba huynh đệ đều uống say tới bất tỉnh nhân sự, hôm sau coi như không có chuyện gì xảy ra, sự việc vẫn còn đó, chỉ e sau khi hoàng đế phong thiện Thái Sơn, quyền uy tột định sẽ càng thêm gay gắt.