Vân Lang tỉnh rượu, bình ổn lại tâm tình, tới trung quân.
Vĩnh An hầu cầu kiến, tất nhiên là không có vấn đề gì, chỉ là vừa vào trong lêu bị mùi đàn hương nổng nặng hun cho suýt xỉu, còn Lưu Triệt thì ngồi trên tòa đài sen bạch ngọc lớn.
“ Nếu ngươi định khuyên trẫm xua đuổi thiên nữ thì có thể cút khỏi tẩm cung của trẫm.” Lưu Triệt lên tiếng mộ cái là không có đường thương lượng nào hết:
“ Khởi bẩm bệ hạ, quận Võ Uy xảy ra địa long trở mình, hủy hơn 6000 gian nhà, chết hơn 1000 người, kênh mới làm năm trước bị hỏng hơn trăm dặm.” Vân Lang chắp tay:” Phương bắc nhập đông sớm, lúc này đã có tuyết rơi, Võ Uy tư mã báo, tài lực địa phương không đủ ứng phó với tai họa này, xin bệ hạ mở kho phát lương.”
Lưu Triệt nghe Vân Lang bẩm báo chuyện công, khuôn mặt bớt lạnh hơn:” Tú y sứ giả đã báo lên, trẫm biết rồi, đợi có thêm tin tức, trẫm tự có quyết định.”
Giọng rất mất kiên nhẫn, muốn vài ba lời đuổi Vân Lang đi.
Vân Lang như không hiểu, chắp tay nói:” Vi thần nhất định sẽ giảng giải rõ ràng lòng nhân từ của bệ hạ với bách tính, thần cho rằng kho phủ địa phương chỉ đủ đảm bảo bách tính không chết đói, muốn xây dựng lại địa phương còn xa mới đủ. Thần xin bệ hạ cho nạn dân Lương Châu rời nơi tai nạn, tới chỗ không gặp họa để tránh mùa đông tàn khốc.”
Lưu Triệt nghĩ một chút:” Chẳng may bị bách tính địa phương xua đuổi xảy ra chuyện không đành lòng thì sao? Không ổn, khi trẫm phong thiện, không được phép xảy ra dân loạn, trẫm sẽ phái sứ giả tới Võ Uy xử lý.”
“ Có lẽ lâu rồi không gặp bệ hạ, thần rất là nhung nhớ, hôm nay đã tới rồi không nỡ đi luôn, không biết bệ hạ có thể ban cho thần một bữa cơm không?” Vân Lang mặt dày không đi:
Ánh mắt như ưng của Lưu Triệt nhìn Vân Lang chằm chằm, nhưng y ngoài mỉm cười đợi trả lời không để lộ ra gì, bật chợt cũng bật cười:” Nếu ái khanh muốn cùng trẫm uống một chén, trẫm tất nhiên rất vui, Tùy Việt bố trí cơm rượu.”
Vân Lang nghe vậy cười càng vui vẻ:” Ba ngày trước thần xem thiên nữ biểu diễn vũ đạo mà mãi không quên, không biết bệ hạ có thể cho thần thỏa mãn tò mò lần nữa không?”
Quả nhiên là thế, Vân Triệt muốn xem Vân Lang bày trò gì, phất tay, một đám thiên nữ chỉ khoác lụa mỏng trên người nối nhau đi ra.
Không có âm nhạc, người ta càng tập trung vào từng điệu múa mê hồn.
“ Trẫm đang ăn chay, khanh có ăn được không?”
“ Bệ hạ là thần long chín tầng trời, từ thú chạy trên đất, cá bơi dưới ao đều là thức ăn của bệ hạ, sao lại ăn thức ăn của trâu ngựa?” Vân Lang nâng chén rượu mời:
Lưu Triệt cười khẩy:” Ngươi không ăn chay thì tự ví mình là gì?”
“ Thần là Vệ tướng quân, giương cờ phi hổ, tất nhiên là mãnh hổ, mãnh hổ ăn chay lâu e là quên cách ăn thịt.”
“ Trẫm ăn khỏe lắm, lúc đói là không câu nệ loại gì đâu, dù là mãnh hổ cũng ăn, đừng vòng vo, nếu không tới đây vì thiên nữ thì chắc có chuyện trọng đại rồi.”
Vân Lang bình tĩnh nói:” Chế độ quận huyện là quốc sách thiên cổ, thần tán đồng, nhưng không thể quá mạnh tay. Nay đại đa số đất phong quan nội hầu là do bách chiến mà có, sắc phong bệ hạ còn vang bên tai đã bắt đầu tước đoạt.”
Không ngờ Lưu Triệt đích thân đứng dậy rót rượu cho Vân Lang:” Nói tiếp đi, nói tiếp đi, kiếm có, bao năm qua mới nghe được một lời thẳng thắn của khanh, thật hiếm có. Cứ nói, hôm nay bất kể khanh nói gì thì trẫm cũng nghe.”
Vân Lang không nói nữa, hết hi vọng khuyên can rồi, hoàng đế nổi giận thật rồi.
Quả nhiên không đợi y lên tiếng, Lưu Triệt đã không nhịn được:” Không ngồi yên được nữa hả, ngươi muốn ra mặt cho ai, Tào Tương? Hoắc Khứ Bệnh? Hay cho ngươi? Nực cười, trẫm nhất thống thiên hạ vậy mà thiên hạ có nơi không cho phép ý chỉ trẫm tới à?”
“ Vân Lang, ngươi đừng mang tâm lý cầu may, trẫm giết Tế Bắc vương, chẳng lẽ không giết nổi Vĩnh An hầu?”
Kết cục đương nhiên là vẫn như mọi khi, hai người luôn khắc khẩu, Vân Lang bị đuổi ra khỏi lều.
Vân Lang thực sự ủng hộ chế độ quận huyện, dù làm thế ảnh hưởng tới lợi ích của đại quý tộc như y, nhưng đây là xu thế lịch sử.
Tào Tương cũng chỉ chửi bới vài tiếng mà thôi, sức phản kháng của hắn yếu ớt vô cùng, nhiều lắm hắn chỉ lấy được sản vật của huyện Bình Dương, muốn quyền chấp pháp ở đó là nằm mơ nói mộng.
Còn Vân Lang sớm bỏ bê quản lý cái huyện Vĩnh An nghèo đói đó lâu rồi, một đại gia tộc có đại bản doanh của mình thì chuyện thuận tiện nhất là ... Tạo phản.
Công bằng mà nói Vân Lang đồng ý với chế độ quận huyện, thậm chí đồng ý thủ tiêu đất phong của mình, đây là sự ủng hộ lớn nhất rồi, cho nên dù hoàng đế hăm dọa, hận không thể chém y thành tám mảnh, trong lòng rất vui mừng.
Chỉ đổi lại yêu cầu, đừng dùng vũ lực, cho mọi người thời gian chuyển giao mà thôi.
Vân thị bỏ Vĩnh An huyện, nhưng dốc sức gây dựng Lương Châu để tìm kiếm một đại bản doanh càng bí mật hơn.
Mấy năm qua cho dù Lương Châu chẳng phải đất phong của Vân thị, nhưng huân quý khác muốn vào Lương Châu, bất kể kinh doanh hay mục đích khác, đều tới hỏi ý Vân Lang trước.
Thực hiện kế sách này còn có cả Tào thị, hắn sớm phân tán gia tộc khắp nơi, nơi trọng yếu nhất là Bái Quận, lúc này đau lòng chỉ là vì tình cảm, thấy mình đánh mất huyện Bình Dương là có lỗi với liệt tổ liệt tông thôi.
“ Cha, hôm nay Đổng công lại nhắc với con chuyện tiến học.” Vân Triết cầm bát cơm vừa ăn vừa nói, Đổng Trọng Thư nhiều lần muốn nhận nó làm đệ tử, nó suy nghĩ mãi chưa tỏ thái độ:
Vân Lang không ngạc nhiên, Vân Triết từ nhỏ quanh quẩn ở trong nhà, ngoại trừ Lam Điền và đám huynh đệ ra không tiếp xúc nhiều, không có gì nổi bật. Nhưng lần này ra ngoài ấn tượng về trưởng tử Vân thị thay đổi hẳn, đi tới đâu cũng được người ta thích, không như y, ai cũng đề phòng:” Ông ấy tha thiết lắm sao?”
“ Không quá mức, chỉ cho rằng con không học giáo nghĩa Nho gia là tổn thất lớn của con.”
“ Thế con muốn học không?”
Vân Triết do dự chốc lát “ Muốn ạ.”
Vân Lang xoa đầu nhi tử:” Thích thì đi học thôi, không có gì to tát.”
“ Nhưng liệu có bị người ta coi thường cha, nói không học thứ trong nhà, đi học thứ của người khác không?”
“ Muốn theo đuổi học vấn phải có lòng dạ dung nạp trăm dòng, nhất là con, tương lai là chủ nhân Vân thị, lòng dạ con phải rộng lớn. Càng có nhiều học vấn, càng khiến học vấn Vân thị càng uyên bác thôi, cho nên nếu con thấy hứng thú thì cứ đi học.”
“ Vậy vì sao đại sư huynh lại không học?”
“ Vì đại sư huynh cần chuyên tinh cứ không cần rộng lớn, là đại đệ tử của Khoa kỹ tây bắc phải giữ sự kiêu ngạo của sư môn.”
Hai cha con nói chuyện luôn trong không khí rất tốt, không có chuyện áp đặt, vì thế nói chuyện xong ăn càng ngon.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé, dạo này thiếu ngủ trầm trọng quá.