Đổng Trọng Thư đang ho ra máu.
Mặc dù nỏ công thành không trực tiếp gây tổn thương cho ông ta, nhưng nó đâm vào vách sắt gây chấn động cực lớn, vẫn làm ông già ở tuổi gần đất xa trời không chịu nổi.
Thật may, Tô Trĩ tới rồi, nàng không ngồi xe mà hành trang gọn nhẹ cưỡi ngựa ngày đêm tới đoàn tụ với phu quân, vừa tới nơi liền được Vân Lang dẫn đi xem bệnh.
“ Nội tạng lệch khỏi vị trí, rất phiền toái, phải tĩnh dưỡng.”
Vân Lang lắc đầu:” Đổng công là người chủ trì đại lễ phong thiện, ông ấy sẽ không chịu nghỉ ngơi đâu.”
Đổng Trọng Thư đang khép mắt tĩnh dưỡng nói với Tô Trĩ:” Chỉ cần giúp lão phu sống tới khi đại lễ kết thúc thì thuốc gì cũng được.”
Tô Trĩ không hài lòng:” Ta là y giả, không phải đồ tể giết người.”
“ Ha ha ha phu nhân tất nhiên là chuyên cứu người, nhưng không biết hoàn thành đại điển càng cứu được nhiều người hơn sao?”
“ Ta là thái y, bệnh nhân rơi vào tay ta phải chữa trị theo lời ta.”
Đổng Trọng Thư nhìn Vân Lang khẩn cầu, Vân Lang nhún vai:” Chuyện này nàng ấy không nghe ai đâu.”
“ Vậy nhờ thái y tận lực.” Nói xong Đổng Trọng Thư nhắm mắt, xem ra trong lòng đã có chủ ý:
Khám bệnh cho Đổng Trọng Thư chỉ là thuận tiện thôi, lần này Tô Trĩ từ ngàn dặm xa xôi tới vì Vệ Thanh.
“ Nội phủ chấn động, tâm thần cũng hao tổn, có điều mạch lão gia vẫn mạnh mẽ, trong thời gian ngắn không chết được, đợi mai máu bầm tan đi, nghỉ ngơi một tháng là phục hồi.” Tô Trĩ giọng rất ưu sầu:” Nhưng đại tướng quân không lạc quan ... Bệnh lao.”
Sinh mệnh con người đôi khi như món đồ sứ, không chịu nổi đả kích.
Tuổi thọ của Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đều không dài, nhưng Hoắc Khứ Bệnh được Vân Lang bảo vệ, tới giờ vẫn khỏe mạnh.
Còn với Vệ Thanh thì Vân Lang không tiện quan tâm quá mức, thế nên giống như trên sử sách, ông ta bệnh một cái là không gượng dậy được.
Ngự y trong mắt Tô Trĩ là phế vật, vì thế nàng tới một cái ở trước mặt hoàng đế chửi mắng té tát, đám ngự y không dám ngẩng đầu nói câu nào.
“ Lôi ra chém.”
Đám ngự y nghe vậy quỳ rạp xuống khóc lóc cầu xin tha mạng, mắt Tô Trĩ mở to như hạch đào, hô lớn:” Bệ hạ, ngàn vạn lần không được.”
Lưu Triệt hừ một tiếng:” Đám vô dụng, giữ làm gì?”
“ Y giả quá ít, thần tuy coi thường họ, nhưng tìm được y giả giỏi như họ ngoài Vân thị không dễ, một y giả từ học y tới hành y trải qua thời gian dài tích lũy kinh nghiệm. Bệ hạ mà giết, e là không ai dám học y nữa, lúc đó Vân thị không gánh nổi trọng trách chữa bệnh thiên hạ, hoặc có lẽ trốn vào núi hành y như Tuyền Cơ Thành.”
Con ngươi Lưu Triệt co lại, nhớ ra rồi, y giả giỏi trong thiên hạ đều ở Vân gia, liếc mắt nhìn Vân Lang:” Trẫm nhớ trượng nhân của khanh là thành chủ của Tuyền Cơ Thành? Đi đâu rồi?”
Vân Lang suýt trợn mắt, ngươi dám hỏi câu này à:” Ông ấy ở Lạc Dương.”
“ Phái người gọi tới.”
“ Bẩm bệ hạ, trượng nhân thần nay mở khách sạn, đã lâu không hành y.”
Lưu Triệt giờ mới nhớ, tựa hồ mình từng lợi dụng người đó đả kích Vân thị, hiệu quả không tệ, nói với Tùy Việt:” Phái người đi tìm.”
Tô Trĩ chuẩn bị nói gì bị trượng phu trừng mắt, ngoan ngoãn đứng sang bên.
Tiếng ho dữ dội của Vệ Thanh từ trong màn truyền ra, Lưu Triệt được Tô Trĩ khuyên rời đi, người bệnh lao không tiện tiếp xúc với người khác.
Đám ngự y mồ hôi ròng ròng, Tô Trĩ hại họ thiếu chút nữa mất đầu, lòng rất oán hận, nhưng nàng lại lên tiếng cứu bọn họ, ngàn vạn tư vi dâng lên trong lòng, làm người ta muốn nói một câu khách khí cũng chẳng nổi.
Vệ Thanh bệnh nặng, Hoắc Khứ Bệnh tất nhiên là thành vệ quân, chuyện này không ai dị nghị.
Vân Lang rất muốn đánh Tô Trĩ, khi về xe nhà mình thấy cảnh mẹ hiền con hiếu.
Vân Triết ngồi kẹp hạch đào, Tô Trĩ vắt chăn nằm trên giường gấm thản nhiên tiếp nhận, hai người nói chuyện trong nhà, đều cười rất vui.
Vừa thấy trượng phu lên xe, Tô Trĩ vội nói:” Phu quân, hôm nay thiếp lỡ lời, chàng đừng giận.”
Có Vân Triết ở đây, Vân Lang không tiện nổi nóng:” Nàng hại chết cha nàng rồi.”
“ Kỳ thực thiếp rất nhớ ông ấy.”
Vân Lang không tin:” Nhớ? Sao ta thấy lời này không thật lòng.”
“ Nhớ thật, thiếp muốn hỏi ông ấy vứt bỏ mẫu thân và đệ đệ của thiếp lại bỏ trốn một mình, tư vị thế nào.” Tô Trĩ lẩm bẩm:
Vân Lang thực sự không nói nàng thông minh hay ngu ngốc nữa.
“ Thế nên nàng mới cố tình nhắc tới Tuyền Cơ Thành trước bệ hạ?”
“ Đúng thế, Tuyền Cơ Thành là đỉnh cao y học thiên hạ.” Tô Trĩ vênh mặt kiêu ngạo:” Sau này giao cho Vân Triết.”
Vân Triết không ngờ chuyện bỗng nhiên lại dính líu tới mình, tránh tai bay vạ gió, nó lắc đầu:” Con không cần.”
“ Đồ ngốc, con phải nhận, cái nghề này một khi con thành người lợi hại nhất, sẽ không ai muốn gây thù oán với con, cho dù con chữa bệnh chết người thì cũng có thể nói là bệnh hết thuốc chữa.”
“ Con nghĩ mà xem, sau này con thành gia chủ, có thể căn cứ vào hứng thú của mình cứu một hai người, sẽ nhanh chóng lập nên uy vọng, chớ quên nhị nương và mẹ con là y giả lợi hại nhất, có bọn ta dạy con, ai dám nói y thuật con không tốt.” Tô Trĩ xoa đầu Vân Triết dụ dỗ:” Lúc đó con là thế tử Vĩnh An hầu, nữ tế hoàng đế, thành chủ Tuyền Cơ Thành, ra tay một lần cần bao nhiêu thể diện mới đổi được? Hơn 10 năm làm quan đấy. Việc này rất thích hợp với tính cách điềm tĩnh của con, lúc đó đại sư huynh con truyền đi thiên hạ vài câu, con sẽ quân tử nhân hậu rất thiên hạ.”
Vân Lang vỗ trán, nếu có ai dạy hư Vân Triết thì chỉ có Tô Trĩ mà thôi, trước kia nàng dụ dỗ Vân Âm thất bại, giờ quay sang mê hoặc Vân Triết, thấy nhi tử lúng túng khó xử, Vân Lang đuổi nó ra ngoài.
Vân Triết đi rồi, chỉ còn hai người, nằm trên giường hành quân, nụ cười của Tô Trĩ phai dần, thở dài nói:” Kinh thành không cách nào sống được nữa rồi.”
“ Lưu Cư à?”
“ Không, mẫu thân điên rồi, người khống chế cận vệ hoàng gia, cách chức rất nhiều quan viên, nay khắp Quan Trung chuyện lớn nhỏ do một mình mẫu thân quyết định, rất nhiều người trốn tới nhà ta tị nạn, sợ đắc tội với mẫu thân mà vào ngục.”
Vân Lang không ngạc nhiên, ôm thân thể mềm mại của Tô Trĩ:” Vậy Lưu Cư làm gì?”
“ Tin tức Chử Lang thu được không tốt, Lưu Cư đang ra sức thẩm thấu vào Lương Châu, thủ tướng Ngọc Môn Quan đổi thành một hoàng tộc tên Lưu Đan. Lý Cảm xây dựng một tòa thành ở Tửu Tuyền, sợ một khi Ngọc Môn Quan, Dương Quan có sơ xảy, Tửu Tuyền Quan có thể làm phòng tuyến số hai. Tiểu Quang rời Thạch Đầu Thành tới Trương Dịch chuẩn bị kiến lập dịch trạm tới Tửu Tuyền ...”
“ Ngoài ra hắn còn có qua lại rất mật thiết với Lưu Lăng, cả công khai lẫn kín đáo, hai bên này kết hợp với nhau, bố trí của nhà ta ở Tây Vực e là rất nguy.”
Vân Lang nhận được tin tức này sớm hơn đám Tô Trĩ, cho nên Tào Tương mới gần như không hi vọng gì vào mẫu thân.
Hoàng đế chắc là biết chậm hơn một chút, không tỏ bất kỳ thái độ gì, ngồi bên xem náo nhiệt, hắn thích nhìn thấy mấy người họ thành chó cắn chó.
Tô Trĩ phát tiết một hồi oán khí sau đó thư thái lăn ra ngủ, dọc đường đi suốt ngày đêm tiêu hao hết tinh lực của nàng.