Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1106 - Q7 - Chương 117: Ải Tình Thân.

Q7 - Chương 117: Ải tình thân. Q7 - Chương 117: Ải tình thân.

Đội ngũ đã tiến vào vùng núi Thái Sơn, mai sẽ tới được chân đính núi cao nhất, doanh trại vô cùng yên tĩnh. Thời tiết lạnh dần, lại còn ở trong núi, không ngừng có gió lạnh luồn qua khe lều, làm ngọn nến lay động.

Dưới tình huống đó đèn của Vân thị rất hữu dụng, nhưng không ai dùng, hết sức quỷ dị.

Trong núi có gió, nhưng trăng trên trời rất sáng, Vân Lang nằm trên giường có thể thấy thấp thoáng bóng quân tốt tuần tra, thi thoảng có tiếng trống cầm canh, hòa trộn với nhau làm người ta yên tâm.

Nếu có thể Vân Lang thà nhượng bộ chứ không muốn xung đột với Trường Bình.

Y cảm giác Trường Bình sở dĩ ra tay với Vân thị, Tào thị không phải vì chút thế lực, chắc có hàm nghĩa sâu xa hơn, khả năng là muốn cắt đứt, cảm giác lần này bà không muốn sống nữa, giống an bài hậu sự.

Vị Trưởng công chúa quật cường không ra đi một cách lặng lẽ trên giường.

Trong khi đầu óc Vân Lang xoay chuyển không ngừng thì Tô Trĩ ở bên cạnh ngủ như lợn con, còn ngáy khe khẽ, chỉ cần ở bên cạnh trượng phu, trời sập xuống nàng không bận tâm.

Nhẹ nhàng đặt chân Tô Trĩ gác lên người mình xuống, Vân Lang khoác áo ra ngoài, đêm khuya sương nặng, ve mùa thu kêu ai oán.

Trại của Tào Tương ngay bên cạnh, dù là đêm khuya rồi vẫn sáng choang, hắn uống rượu một mình, bảy tám cơ cơ lặng lẽ khiêu vũ, nhìn váy các nàng bị sương làm ướt đẫm là biết đã nhảy múa rất lâu.

Vân Lang đi vào, rót cốc rượu ngồi xuống bên cạnh:” Từ bỏ đi, ngươi còn kháng cự thế này, mẫu thân chết càng nhanh, ta đoán ra rồi, lần này bà dùng tính mạng ép chúng ta đầu hàng.”

Tào Tương trào phúng:” Ngươi yên tâm dù ta có chết, mẫu thân vẫn sống khỏe lắm.”

Vân Lang uống rượu trong cốc không đã, lấy hũ ra tu:” Vấn đề là nếu ngươi trơ mắt nhìn mẫu thân tìm cái chết, ngươi sống khỏe được không?”

Tào Tương khựng người một chút, sau đó rít khe khẽ:” Vì Lưu Cư sao? Hay vì đại tư mã, sao mẫu thân không hi sinh vì ta, ta con ruột bà ấy cơ mà, phải là người thân nhất chứ?”

Vân Lang phất tay cho đám ca cơ đã mệt mỏi cực độ ra ngoài:” Ngươi biết không, có loại bệnh gọi là chứng tổng hợp tổn thương thân cận.”

“ Là một loại bệnh à?”

“ Ừ, biểu hiện thứ bệnh này là, càng là người thân càng dễ bị bỏ quên, vì người thân nhất thì phải hiểu ta nhất, cho nên thường quên đi cảm thụ của họ, dù sao cũng hiểu ta nhất đúng không?”

Tào Tương a một tiếng:” Bệnh này bệ hạ cũng có ... Ài, toàn bộ Lưu gia đều có, bọn họ đều hết thuốc chữa rồi.”

Vân Lang chép miệng:” Coi như ngươi nói đúng, người Lưu thị thì không chữa được nữa, vậy thì ta chữa cho ngươi, nếu ngươi còn không giao huyện Bình Dương ra thì sai lầm mẫu thân phạm vào sẽ tới mức không thể dung thứ, kết cục thế nào người tự biết.”

“ Không.”Tào Tương im lặng hồi lâu ném vò rượu vào đống lửa, ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ, đốm lửa bắn tứ tung:” Chuyện ở huyện Bình Dương do ta định đoạt.”

Vân Lang đứng dậy, ôm Tào Tương vỗ mấy cái, tới lúc này e nói thêm phản tác dụng, chỉ còn cách tin tưởng huynh đệ của mình sẽ có lựa chọn tốt hơn những kẻ vô tình kia.

Khi trời sáng, đại đội nhân mã tiếp tục men theo núi mà đi, núi xung quanh Thái Sơn đều không cao lắm, nhưng mọc đầy tùng bách, ý vị cổ kính.

Thi thoảng có tiếng hổ gầm từ trong núi truyền ra, không nhìn thấy bóng dáng hổ, nghe thấy tiếng vượn hót, cũng chẳng nhìn thấy vượn đâu, đó là những lời cảnh cáo với những kẻ xâm nhập.

Lưu Triệt tự coi mình là rồng, không thèm để ý, đại đội nhân mã rầm rập vượt núi xuyên khe mà đi.

Thái Sơn mùa thu lá rụng khắp nơi, thêm vào hơn mười ngày nắng khô, nếu có kẻ cố ý cho một mồi lửa, đội ngũ này chẳng khác Tào Nhân ở gò Bác Vọng, Tào Tháo ở trận Xích Bích.

Cho nên vô số thám báo phái đi khắp nơi.

Không bao lâu chẳng còn nghe thấy tiếng hổ kêu vượn hú nữa.

Lưu Triệt hạ lệnh Tú Y sứ giả bắt Thái Sơn quận thủ Trương Thỉ, hỏi xem vì sao đưa hoàng đế của ông ta vào cảnh nguy hiểm.

Thông thường Tú y sữ giả luôn hỏi ra được thông tin mình muốn.

Nửa tiếng sau, Trương Thỉ được liên hệ với tội danh mưu phản, chém đầu tại chỗ, Tú y sứ giả chưa hài lòng, phái khoái mã tới thành Thái An, bắt cả nhà ông ta.

Trương Thỉ bị chặt đầu với tội danh mưu phản, nhưng không ai biết ông ta hợp mưu với ai làm phản, vẻn vẹn một quẩn thủ nhỏ nhỏi chưa có gan đó.

Cái đầu của Trương Thỉ cắm ở bên đường, mỗi huân quý đi qua đều thấy cái đầu đáng thương ấy.

Vân Lang khi đi qua xuống xe, đưa tay phủi đi cỏ dính trên đầu Trương Thỉ, hỏi Tào Tương:” Ngươi còn định đi nói lý với bệ hạ không?”

“ Ông ta chết cũng không oan đâu, ba năm trước bệ hạ chuẩn bị phong thiện phái ông ta đi làm quận thủ Thái Sơn với mục đích chuẩn bị cho ngày hôm nay. Giờ ngươi xem, dọc đường đi có chỗ nào thoải mái không?”

“ Chỗ chúng ta ở hôm qua đáng lẽ có hành cung, vậy mà dã thú kêu suốt, ông ta không chết thì ai chết.” Tào Tương làu bàu:” Dù sao ta không đi nói lý với bệ hạ nữa, chẳng may huyện Bình Dương bị gán cho tội tạo phản thì ta thành tội nhân muôn đời.”

Đương nhiên đó là cái cớ, chủ yếu là hắn không qua được ải tình thân, Vân Lang vui vẻ vỗ vai hắn, y không nhìn nhầm người huynh đệ này.

Đã tới Thái Thạch khê, Thái Sơn cũng ở ngay trước mắt, ngọn núi cao che hết tâm nhìn của mọi người.

Vô số dòng nước nhỏ len lỏi qua khe đá tụ họp thành con sông nhỏ lượng nước sung túc, cuốn theo sóng trắng đổ xuống núi.

Đổng Trọng Thư được quân sĩ khiêng lên núi trước tiên, ông ta ở trên núi ba ngày, chuẩn bị tất cả thứ cần cho phong thiện, sau đó cử hành đại điển.

Trong ba ngày này, hoàng đế chỉ được uống nước sạch, còn phải tắm mỗi ngày 6 lần, để thân thể hoàn toàn sạch sẽ.

“ Cha, bệ hạ muốn con cùng xông hương tắm rửa không ăn uống ba ngày.” Vân Triết vô cùng ủy khuất, nó không phải hoàng đế, sao phải chịu đói ba ngày:

“ À, không sao, chả nghĩ cách giúp con, con thích ăn gì?”

“ Cháo thịt trâu.”

“ Không được, cháo thịt trâu để nguội không ngon.”

“ Vậy sữa trâu thêm đường.”

“ Không no, thôi, mang theo ít quân lương vào vậy.”

“ Nhưng mà không được mang quân lương vào nội điện.”

“ Ai bảo con mang theo quân lương, cha bảo con mang theo mấy cuốn sách, trong ba ngày này thế nào cũng phải đọc sách chứ?”

Vân Triết hiểu rồi, mây đen tan hết, kéo ống tay áo Vân Lang:” Cha, con muốn đọc sách vị thịt trâu.”

“ Nhưng mà chỉ được ăn một mình thôi đấy.” Vân Lang căn dặn, tất nhiên Vân Triết gật đầu cái rụp.

Trù nương Vân thị dùng dao rất khéo, thợ may Vân thị cũng rất giỏi, vì thế một đêm Vân Triết có sáu cuốn sách dày, ngoài ra còn có một cái áo trong da trâu mặc lên người, trên áo có cái ống trúc, chỉ cần cúi đầu xuống có thể hút được sữa trâu rất thơm.

Mỗi ngày có hoạn quan mang quần áo bẩn ra giặt, đem quần áo sạch vào, thế là Vân Triết có sữa tươi mỗi ngày.

Bình Luận (0)
Comment