Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1107 - Q7 - Chương 118: Người Quyết Định Tương Lai Vân Thị.

Q7 - Chương 118: Người quyết định tương lai Vân thị. Q7 - Chương 118: Người quyết định tương lai Vân thị.

Hoàng đế tắm rửa, huân quý đại thần cũng phải làm thế, trong vòng ba ngày không được phép có khói lửa.

Tào Tương cũng tắm, nhưng thứ chảy ra từ ống trúc trên đầu hắn không phải là nước, mà là rượu, thi thoảng hắn lại há miệng tợp một ngụm. Trước mặt hắn là gà khô, bánh khô, quả khô, cái gì cũng có thể ăn nguội, không cần phải đốt bếp.

“ Trời cao cũng không thể để con dân chết đói.” Lý luận của Tào Tương là thế:

Vân Lang thắc mắc:” Ai ra quy củ trong ba ngày không cho ăn cơm?

“ Đổng Trọng Thư .” Tào Tương nghiến răng ngoạm một miếng thịt gà trả lời:

“ Có ai tuân thủ không nhỉ?” Vân Lang mồm ngậm cánh gà hỏi:

“ Chắc là có mỗi Đổng Trọng Thư thôi.”

Hai huynh đệ cùng nhìn nhau cười đểu giả, ở mặt này họ nhất trí cao độ.

“ Ta vừa đi thăm đại tư mã, tinh thần khá hơn rồi, ngươi không đi xem sao à?” Vân Lang nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói:

Tào Tương nghiêm mặt:” Ta đang tắm rửa trai giới đây.”

Rõ ràng hắn không muốn nói chuyện này, rạn nứt dù thế nào cũng xuất hiện rồi, Vân Lang không nói gì thêm, dùng ống trúc hứng rượu uống cùng Tào Tương.

...... .....

Vệ Thanh chỉ húp vài ngụm cháo loãng rồi xua tay, ý bảo không ăn nữa.

“ Bá bá nên ăn thêm chút nữa, sức khỏe người yếu lắm.” Lời Tô Trí rất nhẹ nhàng, thái độ của nàng thì kiên quyết:

Vệ Thanh nhận lấy bát cháo, ngồi nhìn núi xanh nước biết bên ngoài tới thất thần.

“ Phu quân thiếp thân nói, bá bá không cần lo, sẽ không có chuyện qua nghiêm trọng xảy ra đâu.”

“ Làm thần tử thất trung, làm trượng phu vô ái, làm cha thì vô tâm, mỗ bao năm một lòng vì nước, muốn báo ơn tri ngộ của bệ hạ, nào ngờ lúc công thành danh toại, mọi thứ trêu theo dòng nước, ngay cả ngày tế tự cũng làm trái quy định” Vệ Thanh cười thảm, húp thêm một ngụm cháo :” Tô Trĩ, ngươi đi đi.”

Tô Trí không động đậy, cười hì hì:” Người khác đầu đang ăn thịt uống rượu, bá bá một mình chịu đói khát, thế là quy củ nhất rồi.”

“ Người khác là người khác, ta là ta.” Vệ Thanh lắc đầu:” Gửi thư cho mẫu thân ngươi chưa?”

“ Chúng ta sắp về rồi, đừng làm phiền mẫu thân ngàn dặm bôn ba nữa.”

“ Nhân lúc ta còn chưa chết, nàng ấy nên tới đây thì hơn, có những lời nói trước mặt hoàng đế cho rõ ràng.”

“ Bá bá không chết được đâu.”

Vệ Thanh không tin:” Đừng dỗ dành ta nữa, bệnh lao còn cứu nổi sao, nhưng ta dù chết, cũng phải chết cho minh bạch.”

Tô Trĩ thu lại nụ cười, nói nhỏ:” Có cơ hội chỉ 5 thành, bá bá có muốn cược không?”

Vệ Thanh lấy làm lạ:” Một nửa cơ hội vì sao không thử, ta đã là người chết chắc rồi.”

“ Vì nếu thắng, bệnh sẽ khỏi, nếu thua thì chết ngay lập tức, không còn chút thời gian nào nữa.”

Vệ Thanh đột nhiên mỉm cười, nói với nhi tử Vệ Kháng trông nom bên giường:” Viết thư cho mẫu thân ngươi, nói cha ngươi chỉ có nửa cơ hội sống thôi, hỏi mẫu thân ngươi, có cược không?”

..... .....

Lưu Triệt lúc này đúng là đang ăn thịt uống rượu, chính xác là ăn sách, tay cầm cuốn Luận Ngữ, xé lấy trang mỏng, cho vào mồm nhai, mùi vị không tệ.

“ Bệ hạ thử cuốn này, bên trong có vị táo đỏ.” Vân Triết đưa cuốn Xuân Thu tới:

“ Ha ha ha, luận thủ đoạn bào trù, phụ thân ngươi đúng là thiên hạ đệ nhất.”

Tùy Việt đã đói một ngày, cười giả lả:” Chỉ Vĩnh An hầu vinh hoa phú quý rồi không quên gốc.”

Lưu Triệt gật gù:” Con người muốn làm được chuyện lớn, trước tiên là phải nuôi dưỡng thân thể này, có sức khỏe mới có chí hướng lớn, cho nên ăn là gốc của con người, không thể qua loa. Tùy Việt, ngươi ăn một chút còn có sức mà leo núi.”

Kỳ thực Tùy Việt đã ăn đồ Vân Triết bí mật chia cho rồi, được hoàng đế ban cho trang Luận Ngữ vẫn cảm kích rơi lệ.

Vân Triết lấy cuốn toán kinh ra:” Bệ hạ, có thể cho hoàng hậu không?”

“ Ngươi có mang tới thì hoàng hậu cũng không ăn đâu, nàng ấy muốn lấy trái tim thành kính nhất cầu phúc cho nhi tử ... Bảo với cha ngươi, mai chuẩn bị ít rượu.” Lưu Triệt không thích uống sữa trâu.

Ngoài cửa có lễ quan Hồng Lư tự đứng canh, vì thế cho nên hoàng đế cũng phải nhịn đói như người thường.

Thế nên khi nghe bụng hoàng đế sôi ùng ục, Vân Triết lấy thức ăn của mình ra chia sẻ, với nó mà nói thì đó là chuyện rất bình thường.

Chỉ là Vân Triết không biết, hoàng đế lòng sắt đá xé sách ăn không ngạc nhiên, mà là đố kỵ, hắn có cả thiên hạ, lần đầu lại đi ghen tỵ với người khác.

Nửa đêm trống cầm canh truyền tới, Lưu Triệt thở dài:” Đúng là đứa bé ngoan.”

Nói xong nhắm mắt lại, ngồi trên đại điện trống mênh mông, không nói một lời.

Tùy Việt quỳ ở trong góc cũng nhắm mắt lại, trước kia hắn lo cho Vân thị, giờ không cần nữa, cho dù cái thứ tâm tư bất chính như Vân Lang có gặp họa cũng không thành vấn đề, có Vân Triết, Vân thị sẽ không gặp tai họa gì hết.

Thái Sơn quá lạnh, cái đầu của Trương Thỉ còn chưa thối rữa, cho nên Tào Tương cũng không dám đi đấu lý với hoàng đế.

Nhưng mà bảo hắn phải im lặng chịu thua thiệt thì lửa giận trong lòng không sao lắng xuống, thế là một lần huân quý tụ họp, hắn vô ý đem chuyện mình và Vân thị, Hoắc thị đem đất phong giao thừa tưởng phủ.

Nói xong liếc nhìn chư hầu vương, ý tứ là chế độ quận huyện ắt phải thi hành, kẻ thuận thì sống, chống thì chết, hi vọng mọi người học mình, đem phong quốc hiến cho hoàng đế.

Các chư hầu vương mặt đen như đít nồi, Tào Tương thì toàn thân khoan khoái.

Bởi thế cho nên khi gặp Vân Lang, hắn ăn ngon lắm, không chỉ ăn một bát mỳ, một cái đùi dê.

“ Bệ hạ không ngại vất vả tới Thái Sơn để tuyên cáo thiên hạ, Đại Hán đã hoàn thành đại nhất thống, đồng thời thi hành chế độ quận huyện tới phong quốc, toàn bộ đất phong nạp vào quản hạt của triều đình. Ngươi nói như thế các chư hầu sẽ nghĩ gì?”

Tào Tương chẳng bận tâm:” Bệ hạ có thi hành được thì có bản lĩnh, không thì chúng ta cứ sống an nhàn, ta không ngăn được, lại không cho ta tán thành, làm tiên phong cho bệ hạ à?”

Vân Lang tặc lưỡi, huân quý chỉ cần không dính líu tới lợi ích bản thân thì ai cũng là bằng hữu tốt nhất, một khi uy hiếp tới lợi ích của họ thì khói trò hay.

Đừng nói Tào Tương, y cũng vậy, biết rõ việc Lưu Triệt làm sẽ xác lập cơ sở thống trị chắc chắn cho đời sau, có tác dụng lớn cho đại dung hợp dân tộc, nhưng khi thi hành, chính y đâu thoải mái.

Đúng sai ở trước mặt lợi ích chẳng còn là gì.

Vì thế Vân Lang rất khâm phục những nhà cải cách trên lịch sử, bọn họ dùng hồ hôi mà máu của mình để thích đẩy tiến trình lịch sử.

“ Ta nói cũng chỉ để phát tiết bất mãn thôi chứ chả tác dụng gì, đến huynh đệ chúng ta còn không chống lại được, hi vọng gì lũ lợn được bệ hạ nuôi bao năm?”

Trạng thái hiện giờ của Tào Tương làm Vân Lang yên lòng rồi, phát tiết ra được là tốt

Tào Tương ăn xong lê, tâm tình càng tốt, vỗ đùi Vân Lang:” Tô Trĩ giỏi thật, dùng mạng của á phụ ta ép mẫu thân ta lên Thái Sơn, không phải ngươi dạy chứ?”

Vân Lang lắc đầu:” Không phải ta, không phải Tô Trĩ mà là đại tư mã tự nghĩ ra.”

Tào Tương cười thành tiếng đấm bàn:” Hay, lần này tới mẫu thân khó xử rồi.”

Bình Luận (0)
Comment