Trường An, Trường Bình công chúa phủ.
Trường Bình vén tóc lòa xòa, mái tóc đã hoa râm ngoan cỗ rũ xuống ngực bà, thường ngày bà rất chăm chút dung nhan, giờ chẳng bận tâm, lần nữa hất mái tóc vướng víu ra sau.
Trên bàn đầy văn thư, ngoài cửa sổ lá rụng khắp sân, chim nhạn bay về phương nam tránh rét, khí trời ngày một lạnh, cung nữ tuổi cao đi vào thay nước trà đã lạnh, thấy công chúa không có ý nghỉ ngơi, do dự chốc lát nhắc:” Công chúa, người nên ăn cơm thôi.”
Trường Bình ừm một tiếng, phê duyệt thêm một văn thư, đặt xuống:” Lần này e không chỉ A Tương, cả A Lang cũng hận ta.”
“ Công chúa, người chỉ có hai vị tiểu lang quân, sao không bảo vệ họ.”
“ Chúng không cần ta bảo vệ, chúng đủ cường đại rồi.”
Cung nữ già nói nhỏ hơn:“ Thế thì không công bằng với hai vị tiểu lang quân.”
“ Chúng đều là hoàng tộc, nếu còn thấy cuộc đời bất công với mình thì bách tính sống thế nào?”
Cung nữ già thấy công chúa mặt mày như băng giá thì thở dài, đỡ công chúa lên, mong bà có thể bỏ việc ở đây, đi quanh sân một vòng.
Mở cửa ra, gió thu mang theo lá rụng cuốn vào phòng, Trường Bình kệ lá dính lên váy, muôn bắt lấy cái lá, nhưng bị gió thổi vuột qua kẽ tay, lẩm bẩm:” Té ra mua thu rồi.”
“ Sáng nay đàn chim nhạn cuối cùng đã bay đi, công chúa muốn săn nhạn phải đợi tới năm sau.” Cung nữ già hầu hạ công chúa cả đời tự biết sở thích của chủ nhân, chăm sóc cả đời, cũng thương cả đời, một nữ tử quá quật cường, sống sẽ vô cùng gian nan:
Sau khi rời khỏi phủ Trường Bình hầu về phủ Trưởng công chúa, công chúa rất ít khi nói chuyện, cũng không cười nữa.
Cung nữ già không phải thông minh tháo vát gì, sống cả đời chẳng hiểu mấy đạo lý, chỉ biết hầu hạ công chúa thôi.
Trương Bình dạo bước trong hoa viên nhìn cung nữ già theo sát từng bước:” Sau này chắc chỉ còn ngươi sống cùng ta.”
“ Không đâu, tiểu lang quân sẽ tới, tiểu tiểu lang quân cũng tới, đại tướng quân cũng sẽ về, lúc đó trong nhà lại náo nhiệt.”
Cung nữ không hiểu vì sao công chúa lại nói như thế, A Tương tiểu lang quân rất rộng rãi, mỗi khi đến đều ban thưởng rộng rãi cho hạ nhân.
A Lang tiểu lang quân thì luôn mang tới món quà hoặc ngon lành hoặc là lạ mắt, chưa từng thấy bao giờ.
Trường Bình cười yếu ớt không giải thích:” Bệ hạ lúc này chắc đã phong thiện Thái Sơn.”
“ Vâng, chắc là kết thúc rồi, không biết nguyện vọng của bệ hạ có đạt thành không?” Cung nữ già đột nhiên kêu lên:” Á, công chúa có tóc trắng kìa.”
“ Ta già rồi.”
Cung nữ già nhổ tóc cho công chúa, lòng thương cảm, công chúa còn ít tuổi hơn mình:” Tóc nô tỳ còn chưa bạc cơ mà.”
Trường Bình nhìn mái tóc đen nhsdnh của cung nữ già, ả nô tì cả đời sống vô lo vô nghĩ, mười năm nữa cũng chẳng bạc đầu.
Hai người dừng lại gốc cây hòe, cung nữ già tháo cái lược trên đầu xuống, chải tóc cho công chúa.
“ Bẩm công chúa, phủ đại tướng quân có tín sứ tới.” Quản sự đứng ở xa bẩm báo:
Trường Bình ngẩng đầu lên, không nói, đợi khi cung nữ già thích thú chải cho mình thành kiểu tóc Hồ nữ mới gọi:” Báo tang à?”
Quản sự cả kinh, rối rít nói:” Không ạ, tín sứ mang theo thư do chính Đại tướng quân viết.”
Trường Bình vội vàng nói:” Mau mau cho hắn vào.”
Tín sứ đời ngoài cửa đi vào, quỳ một chân trước mặt Trường Bình, dâng lên cái hộp gỗ, cung nữ già ôm vào lòng.
Trường Bình không vội xem thư mà hỏi:” Đại tướng quân có an khang không?”
“ Không tốt lắm ạ, thái y Tô Trĩ phán đoán là lao phổi.” Trường Bình không ngạc nhiên về bệnh tình mà ngạc nhiên chuyện khác:” Tô Trĩ tới chữa bệnh cho đại tướng quân sao?”
“ Vâng ạ, Tô thái y cưỡi ngựa liên tục không nghỉ tám ngày tới nơi, giờ ngày ngày ở bên Đại tướng quân.”
“Nha đầu đó thật có lòng.” Trường Bình khơi lên chút hi vọng, cho tín sư lui, cùng cung nữ già về phòng, nhìn cái hộp hồi lâu không mở.
“ Ngươi nghĩ trong thư này viết gì?”
“ Đại tướng quân nhớ công chúa.” Cung nữ già che miệng cười:” Bên trong nhất định viết đầy những lời tình tứ.”
Một thoáng hồng hiện lên trên má Trường Bình, xe giấy niêm phong, lấy ra một bức thư, chớp mắt vẻ mặt ai oán, biến thành Trưởng công chúa uy phong.
“ Người đâu!”
Hai kháo sơn phụ to lớn như núi cúi đầu nghe lệnh.
“ Chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức tới Thái Sơn.” Trường Bình ra lệnh cho hai kháo sơn phụ rồi bảo cung nữ già:” Thay võ phục.”
Cung nữ già chẳng hiểu sao công chúa lại muốn cưỡi ngựa đi Thái Sơn, vừa đi vừa khổ sở nói:” Nô tỳ không biết cưỡi ngựa.”
“ Không mang thứ phế vật ngươi theo.”
Đợi Trường Bình thay võ phục gọn gàng xong thì xa mã loan giá của Trưởng công chúa đã chuẩn bị hoàn tất.
“ Không mang theo loan giá, tất cả đổi thành khoái mã, Đồng Thành ngươi đi trước chuẩn bị dịch trạm và ngựa thay, dọc đường sẽ đi ngày đêm không nghỉ.”
Thủ lĩnh thị vệ không thắc mắc, phất tay một cái dẫn 30 kỵ sĩ rầm rập khóng đi làm tiền trạm.
Lưu Cư nhận được tin Trường Bình rời Trường An thì đã là nửa canh giờ sau, người bẩm báo là Quách Giải.
“ Có phải cữu cữu ta phát bệnh không?”
“ Vi thần không biết, nhưng một canh giờ trước có tín sứ của đại tư mã tới phủ Trưởng công chúa, sau đó công chúa tức tốc rời Trường An.”
……….. …………. ……………….
Vân Lang kéo chặt áo choàng, dù thế gió lạnh buốn xương vẫn làm y chỉ muốn chui vào một chỗ trốn.
“ Thứ chó má Trương Thỉ nên băm vằm tùng xẻo.” Tào Tương lau nước mũi chửi:
Dưới Thái Sơn tuy lạnh nhưng có xe ngựa lều bạt, thêm vào rượu thịt, không ảnh hưởng tới đám huân quý mấy.
Nhưng lên núi rồi mọi người mới biết cái hành cung Trương Thỉ xây dựng nhỏ thảm thương, hoàng đế và đám chư hầu vương vào ở đã chật kín, quan nội hầu bọn họ chẳng còn quý giá gì nữa.
Nhất là đám trẻ tuổi bọn họ phải nhường người già, vậy là chỉ có cái lều mỏng manh, gió thổi qua như bay luôn được.
Mà phàm ai được lên núi thì đều có thân phận địa vị, chẳng ai sai bảo ai được.
Đổng Trọng Thư cố chấp cho rằng, thiên hạ chưa giàu có, người được lên núi phong thiện dưới sự chứng kiến của trời đất phải chịu khổ để thể hiện lòng thành.
“ Lão già này cố ý, ba ngày trước lão ta lên núi rồi mà che dấu tình hình trên đó, để dằn mặt đám huynh đệ chúng ta đây mà, mẹ nó, Khứ Bệnh sướng thật, hắn lúc nào cũng cầm kích đứng bên bệ hạ, không cần chịu khổ như chúng ta.”
“ Sao chúng ta không phái người lên núi kiểm tra trước chứ.”
Vân Lang kệ lời lải nhải của Tào Tương, cố gắng kéo cao áo che tai.
“ Ngươi nói xem nếu ta bỏ tiền ra, có ai chọi cởi áo cho chúng ta quấn chân không?”
Vân Lang tiếp tục rên hừ hừ, lúc này tiết kiệm năng lượng là tốt nhất.
Cái lều mỏng căn bản không đủ chắn gió lạnh, còn chẳng đáng tin bằng đá trên núi.
Trước kia Vân Lang lên Thái Sơn nhìn thấy sáu tâm bia đá Thủy Hoàng Đế để lại, nhưng chữ trên đó bị gió mưa ăn mòn, không thấy chữ nào nữa.
Điều ấy làm Vân Lang nuối tiếc vô cùng, vốn cho rằng có thể xem nội dung bên trên, kết quả tìm mãi mà chẳng thấy đâu ( Bia không chữ trên đỉnh Phượng Hoàng theo truyền thuyết do Tần Thủy Hoàng lập, tác giá không nghĩ thế.)