Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1110 - Q7 - Chương 121: Đại Sự Xong Rồi. (1)

Q7 - Chương 121: Đại sự xong rồi. (1) Q7 - Chương 121: Đại sự xong rồi. (1)

Lưu Triệt cầm cái bút lông cực lớn, viết trên giấy trắng bốn chữ lớn "Nhất thống thiên hạ."

Vân Triết ở bên đợi Lưu Triệt viết xong là dùng vải mềm hút đi mực dư trên giấy, sau đó cùng Tùy Việt mỗi người kéo một góc trải ra cho hoàng đế ngự lãm.

Lưu Triệt rất hài lòng về chữ của mình, hắn không ra được là tốt ở đâu, chỉ cảm thấy nhìn chữ mà thoải mái, muốn cảm khái lại chẳng biết nói gì.

Không ngờ người cảm khái lại là Vân Triết:” Cha thần nói Lệ thư tiêu sái, phóng khoáng là điển hình của cởi mở, có thể nhìn vào chữ viết để thấy được khát vọng cởi bỏ ràng buộc. Từ cách viết chữ theo đúng quy củ chi li từng li từng tí của triều Tần biến thành nhẹ nhàng, hoạt bát, lưu loát, từ đó chữ có thêm sinh mệnh.”

“ Chữ có của bệ hạ có sinh mệnh, có sự hoạt bát nhìn mãi không hết.”

Tùy Việt thất kinh nhìn Vân Triết, nhưng ánh mắt Lưu Triệt càng thêm ôn nhu.

Không khó nhận ra, Vân Triết nhất thời nhìn chữ sinh xúc động, không phải nịnh nọt hoàng đế, Lưu Triệt cảm thấy những lời này đúng phê phủ:” Trẫm cũng thấy mấy chữ này có sức sống, chỉ là nhất thời nói không ra, không ngờ ngươi còn nhỏ đã có nhãn lực như vậy, không tệ, không tệ, xem ra thời gian qua trẫm dạy dỗ không uổng phí.”

“ Tùy Việt, thưởng Vân Triết một đấu trân châu, hai tấm bạch ngọc ... À, thêm mười thớt gấm Thục, trăm cân hoàng kim.”

Tùy Việt đặt chữ lên bàn, thi lễ đáp lời chuẩn bị phần thưởng.

Lưu Triệt hết sức tự nhiên quên đi chữ "cha" đáng ghét trong lời Vân Triết, vẫy tay nó gọi tới bên bàn:” Xem còn chỗ nào không đủ, sư đồ chúng ta cùng nghiên cứu.”

“ Bệ hạ, đệ tử cho rằng nét đậm nhạt có nên chú ý hơn một chút không, nếu như có thể làm được đứt mà không rời, liên miên không dứt thì càng khiến dư vị dài mãi ...” Vân Triết ngước mắt nhìn hoàng đế đợi thỉnh giáo:

“ Nói đúng lắm, vi sư cũng có ý đó, nhưng mà bốn chữ này sẽ khắc lên bia đá bảo tồn vĩnh viễn, vi sư cho rằng dùng mực đậm thế hiện đươc ý quốc triều sức nặng ngàn cân ... Chữ ngươi viết đẹp đẽ có thừa khí thế không đủ, có thể làm được nặng nhẹ tự nhiên như vi sư mới tới đại thành ...”

Tùy Việt chuẩn bị bẩm báo với hoàng đế, nghe hai người họ đối thoại, chân muốn nhũn ra, hắn thề, đời này thà đắc tội với Vân Lang chứ đừng đắc tội với Vân Triết.

Đắc tội với Vân Lang, có khi chỉ nếm chút đau khổ, còn đắc tội với Vân Triết ... Khả năng hắn quay về Dịch Đình cung, mãi mãi không ngóc đầu lên được.

Đó là khẳng định chắn chắn của hoạn quan được hoàng đế tin tưởng nhất.

Khi Vân Triết vui vẻ chạy khỏi hành cung về khoe với cha, không chỉ Vân Lang mà cả Tào Tương cũng lòi mắt khỏi tròng.

Trước kia hai người họ từng lo, đứa bé này tương lai sẽ rất khổ.

Vì Vân Triết không có trí tuệ hơn người, nhưng địa vị quá cao, không biết bao nhiêu sói đói nhòm ngó, vì thế mà ở chuyện Lam Điền, Vân Lang không ngăn cản, dù biết huân quý kết thân với hoàng thất không phải chuyện tốt, nhưng để đảm bảo tương lai cho nhi tử, y tiếp nhận Lam Điền.

Bởi thế giao Khoa kỹ Tây Bắc cho Hoắc Quang trí tuệ tuyệt luân, đem tài nguyên lớn nhất của Vân thị là ngân hàng cho Lưu Triệt một nửa làm tiền giữ mạng, một nửa giao Trương An Thế ma mãnh làm túi tiền.

Đã thế còn đem nanh vuốt phân bố khắp thiên hạ, phòng ngày nhi tử gặp họa vẫn có thể sống giàu có.

Vì tương lai của nhi tử, Vân Lang lo nát lòng.

Giờ xem ra con cái có phúc của con cái, an bài của mình phí công rồi, đây là đứa bé có phúc lớn, có khi ngồi im thôi cũng thành tựu hơn mình.

Tào Tương cũng nhìn ra điều đó, không bỏ lỡ thời cơ kéo chặt áo sán tới:” Nữ nhi Dương Lợi sinh năm nay đã hai tuổi, nhìn dáng vẻ thì là đứa bé có phúc lắm, hiền lương thục đức không thiếu gì cả, ngươi lại nhìn ta và Dương Lợi là biết sau này đứa bé đó sẽ là mỹ nhân, sao chúng ta không định hôn sự ngay bây giờ?”

“ Không làm chính thê, chỉ làm bình thê cho Triết Nhi là đủ, ngươi thấy sao?”

Vân Lang kinh sợ:” Ngươi không biết tính Lam Điền à?”

“ Nữ nhi của ta là chất nữ của Lam Điền, nó làm sao ra tay được.”

“ A, té ra ngươi vẫn nhớ đó là chất nữ của Lam Điền, vậy mà ngươi còn mở mồm ra nói được.”

Tào Tường cười dâm dục:” Hoàng gia chúng ta không chú ý chuyện này.”

Đối diện với kẻ vô sỉ như thế, Vân Lang hết lời rồi:” Xéo.”

Tào Tương bò trở lại cái ổ chăn của mình, chui vào đó:” Ta sẽ đón Tào Tín về nhà, ngươi thiên vị, thứ hay ho dạy cho nhi tử, thứ hại người không đáng tiền dạy cho người khác.”

Không thèm để ý tới cái tên như oán phụ đó.

Chuyện trên đời này có được ắt có mất, Vân Triết có được sự tin tưởng của hoàng đế, còn Tư Mã Thiên sắp chịu khổ nạn, đó là cái mất của Vân thị.

Được mất cân bằng, Vân Lang thoải mái hơn nhiều.

Khi bia Nhất thống thiên hạ được dựng lên thì đại điển phong thiện cũng gần xong, Vân Lang chú ý tấm bia, còn việc khác là màn độc diễn của Lưu Triệt, lại chả hay ho gì.

Tấm bia cực lớn vừa xuất hiện, trời chiều lòng người, mây phủ kín trời bị cuồng phong thổi đi, bầu trời xanh ngắt xuất hiện.

Tào Tương, Vân Lang đã quyết định giao đất phong ra rồi, trải qua kỳ thống khổ, cho nên khi tể tướng Triệu Chu tuyên bố thiên hạ chỉ có một tiếng nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hưởng thụ ánh nắng hiếm có.

Đám chư hầu vương thì bò ra đất gào khóc, xin hoàng đế đừng làm trái tổ chế, lấy đi chỗ nương thân cuối cùng của họ.

Lưu Triệt ngửa mặt cười dài, vỗ vỗ đầu thần thú trên văn bia rồi rời khỏi nơi tế tự.

Chư hầu vương ở đây chỉ hai thị tòng, không quân đội, không hộ vệ, không văn thần, là lúc bọn họ yếu nhất.

Giọng Triệu Chu trên núi truyền đi rất xa, sau khi tuyên đọc ý chỉ của hoàng đế xong liền có quan viên mới mang theo lệnh bổ nhiệm của hoàng đế tới đất phong của chư hầu vương.

Lúc này chư hầu vương vẫn mắc kẹt trên núi, đợi họ quay về đất phong sẽ phát hiện, họ mất đi quyền khồng chế đất phong, luân lạc thành gia súc của Lưu Triệt.

Chuyện ngoài dự liệu của Tư Mã Thiên xuất hiện, hoàng đế ở trên Thái Sơn hoàn thành "phong", nhưng không tiến hành thiện.

Từ đó có thể thấy lần phong thiện này của Lưu Triệt, mục đích là đoạt quyền, không phải khoe công.

Nơi tổ chức "thiện", vẫn là Lương Phụ Sơn dưới chân Thái Sơn.

Rõ ràng Lưu Triệt chẳng có hứng thú gì với ngọn núi này, chẳng qua từ Thái Sơn xuống mệt mỏi dừng lại nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục "thiện", để giữ chư hầu vương với huân quý bên cạnh cho quan viên của ông ta thêm thời gian hoàn thành trọng trách.

Tâm tình mọi người đều không tốt, chả ai bận tâm tới cấm lệnh của Đổng Trọng Thư nữa, hoàng đế không chỉ ban thưởng cho quan viên rất nhiều thức ăn, còn cả rượu ngon.

Không biết người khác thế nào chứ Vân Lang được thưởng nhiều lắm, bằng mười năm phú thuế của huyện Vĩnh An, Vân Lang rất hài lòng, còn nhớ năm xưa bị công ty đầu tiên đuổi việc chỉ cho y ba tháng lương ...

Tào Tương có được còn nhiều hơn, oán khí càng nặng hơn.

Mỗi Vân Triết được thường là phần thưởng đích thực, luận số lượng mà nói, bồi thường của Vân Lang còn không nhiều bằng phần thưởng của Vân Triết.

Dưới Thái Sơn có vô số lá đỏ rụng, trải khắp bốn phương như lửa, Tào Tương lại có cái nhìn khác:” Đây là máu của chúng ta.”

Vân Lang dìu người huynh đệ bi thương:” Một kỷ nguyên mới bắt đầu rồi, ngươi sẽ thấy Đại Hán hoàn toàn khác trước kia.”

Tào Tương yếu ớt nói:” Đó là kết quả hút no máu của chúng ta.”

Huân quý bị hoàng đế cưỡng chế giữ lại dưới Thái Sơn cực kỳ bất mãn, có điều chỉ vẻn vẹn bất mãn thôi. Bọn họ còn phải tỏ thái độ tất cả chuyện hoàng đế đang làm là cực kỳ chính xác, không có tỳ vết nào.

Mỗi người dâng tấu, biểu thị kiên quyết phục tùng sự nhất thống của hoàng đế bệ hạ, tấu của Vân Lang và Tào Tương do Tư Mã Thiên viết, bọn họ thẩm duyệt xong thấy rất tốt giao thừa tướng để dâng lên cho hoàng đế vui vẻ một phen.

Hoàng đế nhất thống thiên hạ rồi, tất chiên là phải hiếu kính ít lễ vật cho đất đai.

Quần thần nhìn thấy số lễ vật này, tự giác hiến lên đầu gối của mình, vì đó là 27 cái đầu người.

Trong đó có một cái khảm vàng, bạc, bảo thạch, trân châu, vô cùng bắt mắt, chính là Hung Nô vương Mạo Đốn đào được từ Câu Tử Sơn.

Còn có năm cái đầu khác như vậy, tất nhiên nhìn đầu lâu thì làm sao biết được ai vào ai, song trên khay gỗ có cái tên chủ nhân.

Không ngờ có cả đầu lâu của Y Trật Tà, trên đó ghi rõ là do Lưu Lăng đích thân chặt xuống.

Hai bảy cái đầu này không ai không phải là nhân vật từng hiệu lệnh một phương, nay bị người ta coi như tế phẩm xếp ngang với đầu lợn, đầu trâu, đầu dê, tiếp nhận thần linh kiểm duyệt.

Hai mươi năm qua quân đội Đại Hán bôn ba khắp nơi, tắm máu chém giết, giúp Lưu Triệt gom đủ tế phẩm cho thần linh

Giờ Lưu Triệt có thể tuyên bố công tích của mình với thiên hạ rồi, chỉ thấy một mình hắn đứng trên đài cao, xoay lưng lại với núi xanh, giang hai tay ra nghênh đón gió lớn, ai cũng nghĩ hoàng đế sẽ có một bản tấu dài với đất, không ngờ Lưu Triệt quay lại đối diện với quần thần:” Thiên hạ, bình an rồi.”

Quần thần ôm quyền khom lưng, chúc mừng công tích vô thượng của hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment