Vân Lang cảm giác hiểu được câu cảm thán này của hoàng đế, từ lúc Trường Bình cưỡi khoái mã từ Trường An tới Thái Sơn, bà vừa phối hợp với Tô Trĩ chữa bệnh cho Vệ Thanh, thời gian còn lại dùng để hành hạ Lưu Triệt.
Vân Triết rất sợ, vì nó nhìn thấy tổ mẫu bóp nát chén trà, sau đó đá ngã giáp sĩ, tuốt kiếm giáp sĩ chĩa vào mặt hoàng đế chửi bới, tóc tai xõa xượi như người điên.
Hoàng đế cũng tuốt kiếm chỉ Trường Bình, giáp sĩ chuẩn bị xông lên bị hoàng đế quát lui.
Sau đó Vân Triết bị hoàng đế khẩn cấp lệnh Tùy Việt kéo khỏi hành cung, cho nên Vân Lang không biết sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết một tuần hương sau Trường Bình rời đi thì trường kiếm không biết chém cái gì mà vặn vẹo.
Từ ngày hôm đó, Trường Bình cứ thấy hoàng đế là nổi điên, làm cung nữ hoạn quan nơm nớp lo sợ.
Tào Tương, Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh cũng gặp họa, bà không dùng đao kiếm với ba người nhưng mỗi lần gặp lại khóc không thôi.
Ba người vốn có rất nhiều bất mãn, rất nhiều lời muốn nói, kết quả chẳng nói được một lời.
Chỉ có Vệ Thanh nằm trên giường bệnh, uống rất nhiều thuốc, ngậm đường cười với Tô Trĩ đang hết sức lo sợ:” Ngươi xem, đó mới là cách nói chuyện của mẫu thân với nhi tử, chứ nói lý lẽ thì còn gì là người thân.”
Tô Trĩ nghe lời ấy mà chua xót, mẫu thân nói chuyện với nhi tử tuyệt đối không phải là kiểu ăn vạ như vậy, huống hồ một Trưởng công chúa hạ mình.
Vệ Thanh rất thích, làm thế tuy thiếu danh dự, song chứng tỏ Trường Bình chuẩn bị giải quyết mâu thuẫn ở trong nhà, không coi ba người kia là kẻ địch chính trị để đối phó.
Mỗi ngày Lưu Triệt đều tới thăm Vệ Thanh, hôm nay thấy sắc mặt ông rất tốt hỏi:” Không biết khanh có chuyện vui gì, có thể chia sẻ với trẫm không?”
Vệ Thanh nằm trên giường bệnh cười:” Trường Bình đang dày vò ba vãn bối.”
Lưu Triệt ôm bụng cười:” Có ba người ấy chống đỡ nên trẫm mới thả lỏng được phần nào.”
“ Trường Bình quá nóng vội, xin bệ hạ thứ tội.”
Lưu Triệt thở dài:” Chuyện trẫm còn chưa quyết được, không biết tỷ ấy lâu đâu ra cái gan để khẳng định như vậy?”
“ Chẳng qua là chế độ trưởng tử kế thừa mà thôi, dùng trưởng tử chưa chắc là tốt nhất, nhưng đảm bảo cho giang sơn truyền thừa, bớt đi vô số tranh chấp vô nghĩa, cũng bớt đi kẻ có dã tâm nhòm ngó.” Vệ Thanh giải thích:” Trường Bình sợ con cháu đời sau không có uy vọng của bệ hạ, không có hùng tâm của bệ hạ, nếu để kẻ có dã tâm thừa cơ, giang sơn sẽ rơi vào nội chiến triền miên.”
“ Nay Đại Hán cường đại vượt xa bất kỳ triều đại nào trước đó, trong thời gian có thể dự liệu được tiếp tới, chỉ cần chúng ta không loạn, kẻ địch đáng kể gì?”
Lưu Triệt lắc đầu:” Thời gian của trẫm còn nhiều, lúc này bàn chuyện thừa kế quá sớm, Lưu Cư là thái tử thì làm cho tốt vị trí thái tử, làm vài việc thật tốt cho trẫm xem, cho thiên hạ xem, chỉ cần nó có thể khiến cho vạn dân trông đợi, nó chính là quân vương Đại Hán.”
Vệ Thanh rốt cuộc có được câu trả lời chuẩn xác của hoàng đế, cửa mình ngồi dậy bái tạ ân đức của hoàng đế.” Bệ hạ, Thái Sơn không phải đỉnh núi cao nhất, Đông Hải không phải biển lớn nhất ... Đại Hán chưa đứng ở đỉnh cao thế giới, thần nghe nói nước Đại Tần ( La Mã) ở phương Tây chẳng hề yếu hơn Đại Hán ta.”
“ Hung Nô sở dĩ tiếp nhận sỉ nhục chưa từng có, Lưu Lăng sở dĩ dâng thủ cấp Y Trật Tà tới Trường An, mục đích chỉ có một, đó là giao hảo với Đại Hán. Bọn họ biết sự hùng mạnh của Đại Tần, cũng biết Hung Nô ở Thân Độc nhất định xảy ra xung đột với Đại Tần.”
“ Lúc đó một khi Đại Hán và Hung Nô dây dưa quá sâu, Đại Hán và Đại Tần khó tránh khỏi một trận đại chiến.”
“ Thần khẩn xin bệ hạ, ngàn vạn lần chớ đao thương vào kho, thả ngựa Nam Sơn.”
Đối diện với Vệ Thanh ngày mai tiếp nhận trị liệu cuối cùng, Lưu Triệt áp lửa giận xuống, sai Tô Trĩ mai phải dốc toàn lực rồi đi.
Vệ Thanh cười suốt, cho dù khóe miệng chảy máu vẫn cười.
Tô Trĩ chấm cứu xong, ông không hộc máu nữa, nhưng nụ cười không giảm.
“ Mai trông vào ngươi.”
Nói với Tô Trĩ xong câu đó, Vệ Thanh khép mắt lại, thân thể cực kỳ hư nhược, không cho phép ông làm bất kỳ chuyện thừa thãi nào nữa.
Thỏa nguyện rồi, sinh tử có xá gì?
Ông ta biết hoàng đế sẽ vô cùng tức giận, Lưu Triệt là người kiêu ngạo nhất mà ông từng thấy, ông lại nói hiện Đại Hán bị rơi vào bẫy của Lưu Lăng, làm sao hoàng đế có thể tiếp nhận.
Không cần Đại Tần đánh tới, Lưu Triệt sớm muốn phái đại quân đi rồi, nếu như chẳng phải vì đường xá quá xa xôi, mãnh tướng của ông ta đã ở bên cảnh của Đại Tần, mở mang bờ cõi cho Đại Hán.
Chỉ là đường xá thực sự là quá xa xôi, Lưu Triệt không thể không bỏ suy nghĩ đó.
Hắn chê đường xa, vậy viện nguyên lão của Đại Tần hẳn cũng chung suy nghĩ, Lưu Triệt không cho rằng người nắm giữ đại quyền một đế quốc lại là đám ngốc.
Phương đông là của Lưu Triệt hắn, còn phương tây ... Cũng phải là của Lưu Triệt hắn.
Không chinh phạt được Đại Tần, Lưu Triệt không bỏ qua Tây Vực.
Lý Quảng Lợi bị đám Vân Lang đuổi ra khỏi Ngọc Môn Quan, mặc dù không mang về Hãn huyết bảo mã nhưng mang về tin tức các nơi của Tây Vực.
Những năm qua Trương Khiên, Tô Vũ hai lần rời Ngọc Môn Quan, tiến vào sa mạc bao la, bước chân của họ ngày mộ xa, nhất là Tô Vũ trẻ tuổi cường tráng, không chỉ tới Thân Độc mà còn kiến lập liên hệ với Đại Tần.
Mặc dù quân đội Đại Hán dừng chân ở một dải Đôn Hoàng, nhưng bộ nô đoàn cùng sứ giả đoàn thì càng lúc càng lớn mạnh.
Trong năm nay theo bẩm báo thủ tướng Ngọc Môn Quan, nhân số bộ nô đoàn đạt tới 4000 người.
Sứ giả đoàn của Tô Vũ chẳng thà nói là đội quân hợp cách, 500 kỵ binh dũng mãnh nhất, đủ làm bất kỳ chuyện gì ở Tây Vực.
Lưu Triệt sớm không còn là Lưu Triệt ngày xưa, hắn không có kiên nhẫn đàm phán bới bất kỳ ai.
Đao thương nhập kho, thả ngựa Nam Sơn? Nghĩ tới những lời của Vệ Thanh, Lưu Triệt lại muốn cười lớn.
Nay cống hiến lớn nhất cho kinh tế Đại Hán không phải tới từ nông phu, không phải từ thương cổ, mà là quân đội mãnh mẽ vô cùng.
Đi bộ về hành cung, Lưu Triệt nhìn thấy Vân Triết đang chăm chỉ viết chữ, hắn nhíu mày, hình như mình quên chuyện phải làm ở chỗ Vệ Thanh, vốn định đi thăm bệnh sau đó thuận tiện tìm Trường Bình tính sổ.
Thăm người rồi, sau đó thì quên mất ...
Lưu Triệt vỗ trán, mặc dù không có chứng cứ trực tiếp là dọc đường bị tập kích là do tay Trường Bình, nhưng hoàng đế không cần chứng cứ, hắn thấy giống là được.
Trường Bình quá càn rỡ, vượt khỏi giới hạn mà hoàng đế có thể nhẫn nại, mặc dù mấy lần ám sát đều không thể đụng tới một cọng lông của hoàng đế, nhưng chuyển sang ám sát Vân Lang, Đổng Trọng Thư, định làm loạn an bài phế truất đất phong của hoàng đế.
Mấy ngày qua sở dĩ hắn đối đầu với Trường Bình là để đả kích bà, đợi tới ngày trước khi Vệ Thanh trị bệnh để chất vấn Trường Bình một phen.
Ai ngờ bị Vệ Thanh ba hoa một hồi quên mất.
Lưu Triệt rất muốn quay lại doanh trướng Trường Bình, nhìn lều Vệ Thanh, khẽ thở dài, đá Tùy Việt một phát:” Thôi vậy.”
Tiếng khóc của Trường Bình như dùi sắt đâm vào tai ba người Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh.
Tào Tương khoác áo choàng lên người Trường Bình thở dài:” Huyện Bình Dương giao ra rồi, mẫu thân cứ yên tâm.”
Vân Lang cũng nói:” Về Trường An, con sẽ tới thái học dạy học, mẫu thân yên tâm, con không để ý chuyện Xương Ấp vương nữa.”
Trường Bình lâu nước mắt:” Ta không sai người tấn công xe của ngươi.”
“ Con biết Lưu Cư làm, con không truy cứu, vì hắn tấn công phải Đổng Trọng Thư, sau này dù bọn con không làm bất kỳ chuyện gì thì Lưu Cư muốn đăng cơ cũng là hi vọng xa vời.”
“ Trong đội ngũ này có ai ngốc đâu, con đoán ra, lão tặc Đổng Trọng Thư sao không đoán ra, ra tay với cả đại thần, hắn mất đi tính hợp pháp cuối cùng rồi.”
“ Mẫu thân, người làm thế không phải giúp Lưu Cư mà là hại chết hắn, hài nhi chỉ không hiểu, vì sao người nhất định gây chướng ngại cho việc phong thiện của bệ hạ, thật vô lý!”
Trường Bình ngập ngừng:” Do Hứa Phụ nói ...”
Tào Tương vỗ đầu suýt đứng bật dậy:” Bao năm rồi mẫu thân vẫn tin vào đạo vu cổ sao?”
Trường Bình ngồi thẳng lên:” Hứa Phụ tính chuẩn ngày mất của á phụ ngươi.”
Vân Lan không ngờ họa vu cổ vẫn lẩn khuất đâu đây:” Hứa Phụ chết rồi kia mà.”
“ Chết rồi để lại trong một cái hộp đỏ, mỗi cái hộp đều có ghi ngày mở, bên trong có lời sấm, sấm đầu tiên là ngày chết của á phụ ngươi, mà á phụ ngươi trước khi rời Trường An đã chẩn đoán là lao phổi.”
Vân Lang và Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh nhìn nhau, nhớ rồi, sau khi lời sấm Tùy Việt chân nặng mười cân thành sự thật, truyền thuyết về quỷ nữ nhân đó lại bùng lên.
Gian nan đứng dậy rời lều Trường Bình, Vân Lang đứng trước cửa chốc lát nhìn trời cao, điều y sợ nhất có lẽ không tránh khỏi, họa vu cổ sẽ xảy ra, bằng cách này hay cách khác thôi.
Vân Lang cảm thụ rõ sức nặng của bánh xe lịch sử, có những thứ thuộc thời thời thế, liệu có lay chuyển nổi?