Sau một trận mưa xuân, đất đai trổ màu xanh, bình nguyên Quan Trung thức tỉnh sau một mùa đông dài khắc nghiệt.
Đào mai mận đua nhau nở rộ, khi trên cành lê trải đầy đóa hoa trắng, trên đê Vị Thủy xuất hiện vô số thiếu niên mặc áo xuân.
Những thiếu niên này đại đa số là thái học sinh, ngày nắng xuân rực rỡ chính là lúc cảnh đẹp tơ liễu rủ bờ đê.
Sĩ tử tới xem tơ liễu không nhiều, chủ yếu là trên đê toàn sĩ nữ, đó mới là thứ khiến đám sĩ tử lười nhác yêu thích.
Hoặc cưỡi ngựa, hoặc đi xe, hoặc tán bộ, các sĩ nữ làm Xuân Phong Lộ thêm vài phần ấm áp.
Ta vốn tiêu diêu khách thiên hạ
Nàng là người trong mộng chốn khuê phòng.
Có sĩ tử phóng thanh ca vang, phá vỡ sự yên tĩnh:
Một nam tử trung niên đang câu cá ở khúc sông yên tĩnh bị tiếng ồn ào này làm cá chạy mất, không nhịn được quay đầu nhìn, ánh mắt vừa chạm vào sĩ tử kia, đám đông nhốn nháo tĩnh mịch hẳn, hắn vội kéo bạn vội vàng chạy.
Tào Tương nằm ườn trên giường gấm ăn dưa, vặn mình nói:” Chậc, lại dọa đám học sinh rồi, năm năm rồi ngươi chỉ dạy học, không định đổi cách sống à?”
Phao nhấp nhô, Vân Lang quay đầu lại kéo cần, chả có gì cả, mồi cũng mất rồi.
“ Hô hô, ngươi 5 năm câu một chỗ, cá ở đây thành tinh rồi, không biết đổi chỗ mà câu.” Đây là mỏm đất nhô ra giữa sông, hai bên bao bọc bởi hàng liễu dày, có tảng đá lớn bằng phẳng, vô cùng yên tĩnh, Tào Tương theo Vân Lang ra đây câu cá nhiều năm, tất nhiên hắn chỉ ngồi nhìn, cần câu của hắn có phó dịch kéo hộ:
Vân Lang rải ít mồi xuống nước, tiếp tục buông câu, sau đó lau tay nói:” Ngươi có biết năm năm qua ta ném xuống khúc sông này bao nhiêu gạo không?”
“ Sao ta biết.”
“ Một nghìn cân trở lên.”
“ Thu hoạch thì sao?”
“ Không ít hơn ba nghìn cân cá.”
“ Thế là lãi rồi.” Tào Tương nhíu mày nghi ngờ hỏi:” Vân thị ngươi năm năm không có động tĩnh, phải chăng cũng có thu hoạch?”
Vân Lang nhún vai:” Lão bà ta không cho nói với ngươi.”
Tào Tương ôm bụng cười hồi lâu, chỉ Vân Lang:” Lão bà của ta cũng nói thế.”
Vân Lang có vẻ không muốn nói chuyện này, thấy phao câu chuyển động, tức tốc kéo cần, lần này có con cá diếc to bằng bàn tay, con cá giãy cực khỏe, Tào Tương vội ngồi dậy đón lấy cá, cho vào giỏ bên giường, rồi ngồi xuống sông rửa tay.
Hắn ngồi rất vất vả, năm năm trôi qua, Tào Tương phong độ phiêu phiêu nay đã thành tên bụng bự, còn to hơn thời thiếu niên bị bệnh.
Có điều giờ Tào Tương chẳng bận tâm tới dung mạo nữa, hắn mà muốn nữ nhân thì dù có xấu gấp 10 lần cũng không thành vấn đề.
Hai phụ nhân xinh đẹp vội vàng chạy tới đỡ hắn lên giường, Tào Tương thở một lúc mới nói tiếp:” Đại thọ 40 của Khứ Bệnh, ngươi có đi không?”
Vân Lang cũng thay đổi khá nhiều, nhất là thêm chòm râu dài tới ngực, già dặn uy nghiêm hơn hẳn:” Đi chứ, năm năm không gặp rồi, ta nhớ hắn lắm.”
“ Ha ha ha, không biết huynh đệ ta đột nhiên rời Trường An, không biết có bao nhiêu kẻ ngủ không yên?”
Vân Lang sực nhớ:” A Cảm có về được không?”
“ Không, chuyện A Cảm nhập kinh lại bị thừa tướng phủ từ chối rồi, người ta nói Chinh tây tướng quân không ở phía tây, về Trường An làm cái gì?” Tào Tương bực dọc:
“ Lão già Triệu Chu đó muốn chết.” Vân Lang rít qua kẽ răng:
Tào Tương bò dậy tìm vài quả mứt hợp khẩu vị trên đĩa:” Ông ta sống không bằng chết, đang tìm cách giải thoát đấy, nói cho cùng là bệ hạ không cho A Cảm nhập kinh. Trong bốn chúng ta chỉ còn hắn nắm binh quyền, một mình hắn tiến kinh không sao, dẫn theo 8 vạn quân thì thành vấn đề. Ta cũng không kiến nghị A Cảm về, có hắn cầm quân, huynh đệ ta mới có thể kê cao gối ngủ ngon.”
Vân Lang dựa lưng vào ghế:” A Cảm ở tây bắc 7 năm rồi, thế lực ngày một lớn mạnh, ta chẳng hiểu vì sao bệ hạ không điều chỉnh, dù thái tử phủ khuyên gian mấy lần, bệ hạ cũng không thay đổi.”
“ Phù Ly hầu Lộ Bác Đức nắm 10 vạn trọng binh ở Mai Lĩnh sáu năm, Tương Lương hầu Dương Phó có 5 vạn quân, Tả tướng quân Tuân Trệ thống linh 5 vạn đại quân ... Bệ hạ muốn điều động phải đụng tới Dương Phó trước, sau đó là Tuân Trệ, Lộ Bác Đức, rồi mới là A Cảm, bốn người họ không có sai lầm gì lớn, nên bệ hạ đang đợi.” Tào Tương gập tay tính:” Trong bốn người họ chỉ có A Cảm luôn dâng tấu về kinh, ba người kia cứ như quên chủ nhân thực sự là bệ hạ vậy, ở địa phương làm thổ vương khoái hoạt. A Lang, ngươi nói họ làm gì thế? Quên những năm qua chết bao người rồi sao?”
“ Bệ hạ ở mật thất tu luyện, ai biết được giờ bệ hạ nghĩ gì?” Vân Lang lắc đầu:” Ta muốn khuyên, cơ mà Tang Hoằng Dương nhanh chân khuyên trước, thế là hắn bị đầy đi Lĩnh Nam trồng mía, ta không muốn đi Lĩnh Nam, đành ngậm miệng.”
“ Mà lạ sức khỏe bệ hạ ngày càng tráng kiện, nói không chừng theo phiên tăng tu luyện có thể trường sinh, ta phải kiếm ít phiên tăng về dạy tu luyện, đám thiên nữ chẳng tác dụng gì, chơi vài ba lần mất hứng, A Lang, ngươi có muốn phiên tăng không?”
“ Ta miễn.” Vân Lang thu dọn đồ câu cá, chuẩn bị về nhà, chẳng gọi Tào Tương:
Còn thời gian nữa mới tới lễ đại thọ của Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang không muốn có chuyện dì ngoài dự liệu.
Về tới nhà hỏi Lương Ông biết Vân Triết chưa về, Vân Lang tới viện tử Trác Cơ, gần đây nàng không khỏe, hôm qua ăn vài quả dưa mà đau bụng cả đêm.
Trác Cơ đang nằm trên giường gấm ngắm hoa, nghe thị nữ nói gia chủ tới, lập tức chạy vào phòng rên hừ hừ.
Vân Lang bắt mạch, thấy mạch đập hơi nhanh:” Sao năm một chỗ mà cũng thở dốc thế này.”
Trác Cơ thỏ thẻ:” Người không khỏe, phu quân ở cùng thiếp một lúc là đỡ.”
Vân Lang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã có nếp nhăn ngày một rõ ràng:” Ta ở đây với nàng, ngủ một giấc đi, tối nay thích ăn gì, ta làm cho.”
“ Chỉ cần bát mỳ với ít rau dại, thiếp thích món này.”
Vân Lang ngớ ra một lúc bật cười, bẹo má nàng:” Làm tổ mẫu rồi mà lại như trẻ con.”
Câu này khơi lên tâm sự của nàng, Vân Âm và Hoắc Quang ở Lương Châu suốt, Trác Cơ muốn chơi với cháu cũng không có cơ hội:” Phu quân, hay điều Tiểu Quang về đi.”
“ Tiểu Quang giờ là Lương Châu mục, nó đi ở thế nào, ta tác động sao được, mà ta cũng không tiện nói. Giờ phu quân nàng chỉ là tiên sinh dạy học không đáng tiền, làm gì có quyền lớn thế. Nàng dưỡng sức cho tốt, nhớ Vân Âm với ngoại tôn thì tới Độc Thạch Thành thăm chúng cũng được.”
Trác Cơ lắc đầu:” Thiếp già rồi, già nên ở bên phu quân, con cái lớn rồi thì nên bay xa. Thiếp mà đi Lương Châu thì càng nhớ phu quân hơn, chẳng thà không đi.”
Đêm hôm đó tất nhiên Vân Lang ở lại tiểu viện an ủi Trác Cơ, phu thê già rồi lại càng quấn quít nhau, thi thoảng nhớ năm xưa lại hối hận, lãng phí biết bao năm tháng.