Sáng hôm sau ăn sáng, không thấy Vân Động đâu, Vân Lang nhìn Tô Trĩ, nàng lắc đầu:” Nhi tử chàng đi đâu, đừng hỏi thiếp.”
Tống Kiều cười:” Thiếp thấy tới rừng trúc trong núi, chắc là tìm Hà công.”
Vân Triết ăn qua loa, sau đó cầm sách lên:” Cha, hôm nay con tới Thượng Lâm cung quan chính, con đi trước đây, tối con về muộn, không phải đợi cơm con.”
Lời chưa dứt thì người cũng đi.
Vân Lang nhìn quanh, chỉ còn bốn lão bà và hai khuê nữ, còn mấy đứa nhi tử chẳng đứa nào muốn ngồi ăn cơm cùng phụ thân nữa, cánh cứng cả rồi, muốn bay rồi.
“ A Kiều quý nhân phái người truyền tin, muốn nhà ta sớm đi cầu thân bệ hạ, quý nhân lo A Triết và Lam Điền sớm tối bên nhau như vậy sẽ đi quá giới hạn.” Tống Kiều nhắc khẽ:
Vân Lang bế tiểu khuê nữ Vân Hoan mới sáu tuổi vào lòng, lau miệng cho nó:” Chúng nó nếu muốn đi quá giới hạn thì làm lâu rồi, giờ lo là quá muộn, bảo nàng ấy đợi bế cháu luôn đi.”
Hồng Tụ che miệng cười, giải thích, năm năm trôi qua nàng càng thêm mặn mà:” Mấy ngày trước Nhi Ân tới bái kiến A Kiều quý nhân, chẳng biết kể chuyện cũ với Trương An Thế ra sao, A Kiều quý nhân nói, môn đồ Vân thị không kẻ nào tử tế, nên mới nhắc tới chuyện này.”
Tô Trĩ dài giọng:” Trách ai được, sư phụ chúng tạo ra mở đầu tốt quá mà.”
Tống Kiều hừ một tiếng, đề tài này lập tức dừng lại, uy nghiêm lộ rõ ràng, Vân Nhạc mắt đảo tròn, nhìn hết phản ứng từng người, nàng quay sang:” Con mà dám theo Đại Cẩu, Tiểu Cẩu chui vào rừng, cẩn thận ta lột da.”
Vân Nhạc không sợ, rúc vào lòng Tô Trĩ mách:” Có người bắt nạt khuê nữ của mẹ kìa.”
“ Con là đứa chuyên gây chuyện thị phi, mẹ mặc con.”
Vân Nhạc nhìn phụ thân, thấy phụ thân cũng không định ra mặt cho mình, cầm bát cơm lên và vào vội miệng, sau đó ném lên bàn:” Không ai thương con, con đi tìm Cẩu Tử thúc.”
“ Không có quy củ ...” Tống Kiều vừa mở miệng mắng thì không thấy Vân Nhạc đâu, quay sang mắng Tô Trĩ không biết dạy con, sinh ra hai đứa thì một đôi họa hại:
Vân Lang ăn xong, chắp tay rời đi, để chiến trường cho bốn nữ nhân.
Lưu Nhị đã chuẩn bị sẵn ngựa để hầu gia đi dạy học.
Mấy năm qua người thiệt thòi nhất là Lưu Nhị, Lưu bà bà không muốn sinh con nữa, thế là nay hai người chỉ có một khuê nữ, còn là con riêng của Lưu bà bà, huyết mạch coi như đứt đoạn, thời gian qua hai người vì chuyện nạp thiếp mà cãi nhau.
Vân Lang thấy vết thương trên mặt Lưu Nhị chưa lành, vỗ vai ông ta:” Không cần đi nữa, xử lý tốt chuyện trong nhà trước đã.”
Lưu Nhị cười:” Quân hầu, tiểu nhân không muốn đánh bà nương đó thôi, không thì một tay đủ bóp chết rồi.”
“ Cứ về đi, chuyện cứ nói lý lẽ đàng hoàng là được.”
“ Không nói nổi ạ, cho nên tiểu nhân chuẩn bị an bài một cái nhà ở ngoài.”
Vân Lang tiếc nuối:” Ta cứ nghĩ hai người sống tốt lắm:”
“ Lưu bà bà là nữ nhân tốt, nhưng có tuổi rồi, sinh thêm đứa con nữa thì nguy hiểm, bà ấy biết tâm tư của tiểu nhân, cho nên chẳng thà đường ai nấy đi cho dứt khoát.”
Vân Lang vỗ vỗ vai Lưu Nhị, ông ta tuy thiếu một tay, nhưng chẳng sợ không có phụ nhân chịu gả, dù sao cũng là thủ lĩnh thị vệ Vân thị, thân phận đó đủ rồi.
“ Ta nghĩ điều này có thể quy kết là một loại biểu hiện của cuộc sống giàu có, các phụ nhân đó vì đã có bản lĩnh tự lập, nên theo đuổi cuộc sống của mình, không dựa vào nam tử nữa.”
“ Thông qua ví dụ trên, các ngươi khi nhìn biến hóa của nhân gian, nhất định phải quan sát từ nhiều phương diện, đừng chỉ phán đoán từ lập trường nam nhân.”
“ Đổng công cho rằng hiện tượng này là lễ nhạc băng hoại, cái nhìn của ta tích cực hơn nhiều, cùng với bách tính ngày một giàu có, mỗi người sẽ càng độc lập, cuộc sống đoàn kết dựa vào tông tộc sống sẽ sụp đổ.”
“ Tông tộc tan vỡ thành đại gia đình, rồi đại gia đình thành tiểu gia đình, đó là trào lưu không thể nghịch chuyển.”
Vân Lang giảng giải xong cái nhìn của mình không thèm để ý tới câu hỏi của đám học sinh, đối với đám người nguyên thủy này, quan hệ tông tộc là không thể phá vỡ,
Nam nhân nắm giữ trời đất vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Vân Lang giảng bài luôn nói kiến giải của mình, đám học sinh có tiếp nhận không là chuyện của chúng, không cần giải thích, một khi giải thích sẽ khơi lên tranh luận vô cùng vô tận, không đáng.
Biểu hiện của Vân Lang ở thái học vô cùng lãnh đạm, thêm vào thân phận của y quá cao, đám học sinh không dám thân cận.
Song có ngoại lệ, một học sinh theo Vân Lang tới tận phòng làm việc.
“ Ai cho ngươi đóng giả nam?” Vân Lang vừa rồi vào lớp đã phát hiện ra Lam Điền:
Đứa bé này mặc dù mặt giống A Kiều, nhưng đường nét trên mặt giống Lưu Triệt, có chút anh vũ, thêm vào đứa bé này hành vi thoải mái, đi đứng không giống nữ tử, mặc nam trang vào khiến người ta nghĩ là nam tử tuấn mỹ.
“ Hết giờ bọn ngốc lại nói tiên sinh lại phát biểu mấy thứ quái đản.” Lam Điền không dám vào phòng, thập thò ngoài cửa:
“ Ngươi đã coi thường bọn chúng, sao còn tới thái học?”
“ Đệ tử muốn xem rốt cuộc đám này ngốc tới mức nào, năm nay Trường Môn Cung sẽ tuyển chọn một số nhân thủ từ thái học, mẫu thân muốn đệ tử chọn, giờ xem rồi thật thất vọng, sư phụ, đem Lý Vũ cho đệ tử đi.”
Vân Lang phủ quyết:” Lý Vũ sẽ tiếp nhận tước vị của Lý Cảm thúc thúc của ngươi, Lý thị là đại tộc, sao có thể đi tới Trường Môn cung làm tiểu lại?”
“ Đệ tử sẽ trả hắn thật nhiều tiền.”
“ Ngươi nghĩ hắn thiếu tiền à?”
“ Mặc kệ, đệ tử không muốn bọn ngốc này, Trường Môn cung nhiều việc, chỉ có người của Khoa kỹ Tây Bắc mới làm được.”
“ Vậy thì đi tìm A Quang mà lấy người, ta lâu lắm rồi không quản chuyện Khoa kỹ Tây Bắc nữa.”
Lam Điền rầu rĩ vào phòng, cuộn mình trong ghế, Hoắc Quang là người thế nào nàng rất rõ, lấy người trong tay hắn khác gì nhổ răng hổ.
“ Có thể hỏi Vân Triết ...” Giọng điệu Vân Lang mang theo ý trào phúng vô tận:
Lam Điền dụ dỗ:” Sư phụ, đệ tử biết Khoa kỹ Tây Bắc tuyệt đối không chỉ có mười mấy người như bề ngoài, cho đệ tử mấy ám tử mà người tự mình bồi dưỡng đi, đợi đệ tử nắm giữ Trường Môn cung, khi đó lấy làm của hồi môn, Vân thị sẽ có cơ nghiệp lớn.”
“ Ha ha ha, không còn chuyện gì nữa thì xéo, ta đang bận.” Vân Lang chỉ tay ra cửa: