Lam Điền là cái thứ sao tai họa, Vân Lang đau đầu cực, nhưng không làm cách nào được, nàng to gan như Lưu Triệt, kiêu ngạo như A Kiều, theo Vân Lang học được sự quỷ quyệt, không ai hàng phục nổi.
Lưu Triệt càng vì Lam Điền không phải nam tử mà canh cánh trong lòng 15 năm.
May con người luôn có khuyết điểm, Lam Điền cũng thế, người khiến nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời là phu tế tương lai Vân Triết.
Đôi khi Vân Lang rất lo tương lai của Vân thị, chỉ cần Lam Điền gả tới, khỏi nói, gia tộc này sẽ mang dấu ấn của nàng.
Trường Môn cung đã do Lam Điền định đoạt rồi, A Kiều bản tính lười biếng, thấy khuê nữ lo liệu công việc trong cung không tệ, nên lười để ý, giờ suốt cả ngày chỉ say mê với hội họa.
Vân Lang sớm từ bỏ giáo dục Lam Điền rồi, mặc nàng học linh tinh, cái này một chút, cái kia một chút, thích gì dạy cái đó.
Có lẽ là do thiên tư thông minh, vẻn vẹn môn Dược lý học mót của Tô Trí mà đã mang tới cho Vân Lang phiền toái lớn.
Lam Điền có một hoa viên riêng, trong đó trồng đủ loại hoa hồng do Trương Khiên mang từ Tây Vực về thành một hoa viên đẹp nhất Trường An.
Vân Lang và Tào Tương tới tham quan một lần, sau đó không tới nữa, cho dù mỗi cây hoa đều được cung nhâm chăm sóc, hoa nở cực đẹp. Chỉ là cả vườn hoa không có lấy một con ong, một con bướm nào, thậm chí là sâu bọ cũng không có.
Phát hiện ra điều đó, Vân Lang rối rít gọi hết vợ con tới, ép thề không vào hoa viên đó nửa bước.
Bởi vì không biết Lam Điền sử dụng bao nhiêu thuốc độc ở cái vườn hoa kia mới đạt hiệu quả đó, Vân Lang hỏi nàng thì nàng mở to đôi mắt mỹ lệ nói, nàng chỉ thích hoa thôi, không muốn nhìn thấy thứ sâu bọ đáng ghét khác.
Vì trừ hậu họa, Vân Lang đem chuyện khủng bố này báo hoàng đế và A Kiều.
Cách Lưu Triệt xử lý là, Lam Điền vì bất nhân, không biết thương xót vạn vật, tội không thể tha, phạt thái phó công chúa Vân Lang bổng lộc nửa năm do không biết dạy đệ tử.
Thế là Vân Lang bị giam vào tổ miếu suy ngẫm, Lam Điền cầu xin không được, tính tình phát tác, cho một mồi lửa đốt hết vườn hoa đang nở rộ của mình.
Khi đó Lam Điền mới mười ba, nàng bỏ luôn ham muốn trồng hoa, cũng tuyệt luôn tâm tư cầu hôn của kẻ khác, ngoài Vân Triết ra, không ai dám gần gũi mỹ nhân rắn rết này.
Gần đây Lam Điền rất hứng thú với sản nghiệp Vân thị, không chỉ một lần thúc giục Tống Kiều mau mau đón nàng quá môn ... Vân Lang ghét cay ghét đắng.
Lam Điền chẳng bận tâm tới cái nhìn của Vân Lang, vẫn ngoan cường thúc đẩy đại nghiệp gả vào Vân thị của nàng.
Thậm chí nàng thương lượng với Vân Triết rồi, đó là tương lai sinh mấy đứa con, đứa nào quản lý sự nghiệp gì của Vân thị.
Lưu Triệt xem kế hoạch của hai người họ xong, khen khuê nữ diệu kế.
Té ra đối phó với Vân Lang căn bản chẳng cần dùng thuật đồ long gì, chỉ cần gả một khuê nữ tài cán cho nhi tử Vân Lang là đủ.
Vì thế mà ánh mắt Lưu Triệt nhìn Vân Triết càng thêm hiền từ, chuyện này khiến Lưu Cư vô số lần say rượu cuồng nộ.
Lam Điền bị Vân Lang đuổi đi cũng chẳng có gì không vui, rất lễ phép cáo từ sư phó, sau đó tới Kiến Chương cung đón Vân Triết xong việc.
Hẹn nhau rồi, tối nay tới hồ sau thái học chơi thuyền.
Cung vệ nhìn Lam Điền mặc nam trang ngang nhiên vào Kiến Chương cung không ai dám cản, càng không nói tới đám hoạn quan.
Xa xa nhìn thấy Lam Điền tung tăng tới, khuôn mặt vốn đầy uy nghiêm của Chung Ly Viễn đang đứng canh cửa đại điện tức thì thành khóc không ra nước mắt.
Lam Điền từ xa co chân đá, Chung Ly Viễn thức thời tránh đường.
Cho dù trong ngày nắng xuân ấm áp, triều đường nghị sự vẫn đóng chặt đại môn, cho nên khi Lam Điền đẩy cửa ra, nắm xuân tức thì ùa vào đại điện u ám.
Lưu Triệt đang nghe quần thần tấu báo mà ngủ gà ngủ gật, thấy khuê nữ tới, trên mặt liền xuất hiện nụ cười, phất tay cho Triệu Chu dừng tấu báo.
Quần thần đứng bên im lặng nhìn Lam Điền tới chỗ hoàng đế, hai cha con thì thà thì thầm với nhau.
Lưu Cư lửa giận ngút trời trừng mắt với Vân Triết, Vân Triết đã quá quen với sự thù địch vô lý của hắn, làm như không nhìn thấy.
Chẳng biết có chuyện gì mà nói lâu thế, Lưu Cư cầm tấu chương đợi nãy giờ, vậy mà phụ hoàng thà nghe chuyện vớ vẩn, chứ không định nghe chính vụ trọng yếu của hắn.
Không nhịn được nữa, Lưu Cư ho một tiếng.
Lưu Triệt vốn đang hiền hòa trò chuyện với khuê nữ, tức thì mặt biến sắc, phất tay:” Kéo ra ngoài.”
Lưu Cư vội vàng quỳ xuống:” Phụ hoàng, Tây Vực có quân báo trọng đại, Hung Nô Lưu Lăng đã dẫn binh tới Hà Trung rồi.”
Lưu Triệt không buồn đáp, Tùy Việt lập tức sai thị vệ kéo Lưu Cư ra ngoài.
“ Vân Triết, các ngươi đi chơi đi.” Lưu Cư đi rồi mặt Lưu Triệt lại khôi phục dáng vẻ cha hiền, nói với Vân Triết một câu rồi đứng dậy, đi vài bước mới nhớ bảo Tùy Việt:” Tan triều.”
Thừa tướng Triệu Chu thở dài, phất tay với các trọng thần xếp hàng rời Kiến Chương cung, chuyện này không phải lần đầu, chẳng có gì lạ.
Vân Triết theo Lam Điền rời đại điện, thấy Lưu Cư vẫn quỳ bên ngoài, vốn định nói với nó vài câu, bị Lam Điền giữ lấy:” Có gì mà nói, hắn xưa nay không thích ngươi, nói bao nhiêu chẳng thay đổi được sự thật ấy, chẳng bằng không nói.”
Có điều Vân Triết không vì thế mà không nói chuyện với Lưu Cư:” Điện hạ, chuyện Lưu Lăng tiến công Hà Trung, sáu ngày trước Nhiếp Nhất đã bẩm báo bệ hạ, bệ hạ không phê, muốn xem tình hình biến hóa ra sao đã, chuyện này đã nói ở công báo hôm qua rồi.”
Lưu Cư lạnh lùng nói:” À, xem ra cô vương nhiều chuyện rồi.”
“ Thần biết vì sao điện hạ sốt ruột, kỳ thực điện hạ không cần lo lắng tới bộ nô đoàn, cho dù người Hung Nô có giết hết bộ nô đoàn đối với Đại Hán mà nói cũng không thiệt thòi gì, huống hồ thông qua chuyện lần này nhìn rõ thái độ thực sự của Hung Nô với Đại Hán.”
Lưu Cư chế nhạo:” Như thế cô vương còn phải cảm tạ ngươi chứ gì?”
“ Thần không dám.” Vân Triết thi lễ, thở dài cùng Lam Điền rời đi:
“ Ca ca này của ta một khi lên cơn là không có lý trí gì nữa, muốn hắn nghe lọt tai khó lắm, ta không hiểu, đường đường thái tử đi dính líu với đám bộ nô đoàn dơ bẩn vì chút lợi ích nhỏ, không ngại tổn hại thanh doanh, thật không biết hắn làm gì?” Lam Điền cực kỳ xem thường Lưu Cư:” Sau này Tiểu Bác muốn đối phó với hắn, chẳng cần ra tay, chỉ cần không ngừng chọc giận hắn, hắn sẽ tự hủy diệt bản thân.”
Vân Triết dừng chân:” Nàng mà ngốc một chút ta càng thích nàng hơn.”
Lam Điền vênh mặt đắc ý:” Trương An Thế nói rồi, tài hoa giống mang thai ấy, để lâu là không che dấu được.”
Vân Triết đau đấu trách:” Nàng là nữ hài tử sao lại nói câu đó.”
“ Nhưng mà nói ra thông khoái lắm, phải rồi, ngươi nói với cha ngươi là ngươi ngủ với ta rồi à?” Lam Điền thực sự chả ngại gì:
Vân Triết cười khổ:” Ta làm thế bao giờ?”
“ Ta nói có là có, đồ quỷ nhát chết, ta cởi áo rồi mà không dám làm gì.”
“ Nàng phải học làm nữ hài tử mới được, nếu không thành hôn rồi, chúng ta như hai nam nhân nằm với nhau, nàng không thấy lạ à?”
Lam Điền khoác vai Vân Triết:” Ngươi lại chẳng phải chưa nhìn, ta có chỗ nào không phải nữ nhân?”
Vân Triết kéo tay Lam Điền xuống, ôm eo nàng:” Sau này chỉ được ta ôm nàng, không cho nàng khoác vai ta.”
“ Chúng ta cao bằng nhau, làm thế không thoải mái.”