Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1115 - Q8 - Chương 004: Thiếu Niên Biết Sầu. (1)

Q8 - Chương 004: Thiếu niên biết sầu. (1) Q8 - Chương 004: Thiếu niên biết sầu. (1)

Hiện giờ nói tới chiều cao Vân Triết thực sự không có cách nào, Lam Điền thừa hưởng gen của cha mẹ, từ khi sinh ra đã lớn nhanh, trong đại bộ phận năm tháng hai người ở bên nhau, luôn là Lam Điền cao hơn.

Hai năm qua Vân Triết mới cao vọt lên, thêm hai năm nữa ai cao hơn ai chưa biết.

Lam Điền thực sự rất xinh đẹp, nhất là khi Vân Triết xõa tóc nàng trải xuống vai như thác nước, trong mắt hắn, nàng là nữ tử lương thiện.

Kỳ thực Lam Điền ngụy trang bản thân cực kỳ hung hãn là lo phụ hoàng gả nàng cho người khác, tuy chuyện này có giao ước từ xưa, nhưng khi nào phụ hoàng nàng chưa hạ ý chỉ thì còn là chuyện chưa rõ ràng.

Ở hoàng gia đừng nói tình thân, Lam Điền từ nhỏ đã hiểu.

Nàng mong Vân thị ngày càng lớn mạnh, ép phụ hoàng nàng vì kiềm chế Vân thị mà gả nàng cho Vân Triết.

Nói cho cùng nàng có được gả vào Vân thị không là nhờ kết quả đấu tranh giữa phụ hoàng và sư phụ, đó mới là điểm mấu chốt, cũng là điều nàng ngộ ra.

Với một thiếu nữ mười lăm, biết nhiều chuyện như vậy chẳng phải chuyện tốt.

Ao nước chiều xuân, lá sen trồi lên mặt nước trải rộng, thuyền nhỏ hoạt động một chút khơi lên gợn sóng làm lá nhấp nhô, Vân Triết đánh đàn, Lam Điền và chải tóc vừa ca hát.

Khi mặt trời sắp xuống núi, Vân Triết đưa Lam Điền về Trường Môn cung, hai người bịn rịn mãi mới rời đi được, nhìn ánh mắt buồn bã của Lam Điền lúc chia ly mà nát lòng, một mình rầu rĩ đi xuyên qua đường nhỏ vào Vân thị.

Một con hổ cực lớn từ ruộng gai chui ra, kéo cái thảm nát của nó dưới chân.

Vân Triết sắc mặt âm trầm, nhặt cái thảm lên, theo Đại Vương về nhà, lúc này Vân thị đã lên đèn, tối xuân lành lạnh, rất dễ chịu.

Nữ nhi một phó phụ mượn cớ gãi bụng cho Đại Vương, ra sức đong đưa mắt với Vân Triết.

Vân Triết mỉm cười, chỉ cần hắn cười sẽ làm những nữ tử kia cao hứng rất lâu, bọn họ chỉ mong thành thiếp thất, thậm chí thành nha hoàn là đủ, mong ước rất nhỏ nhoi nhưng khó thành sự thực.

Nữ tử Vân thị xưa nay không lo không gả đi được, các nàng có tiền, được học hành, thậm chí có bản lĩnh thành nữ quản sự cao quý của Vân thị.

Nhưng các nàng không thích nam nhân kém cỏi bên ngoài, lấy gả cho Vân Triết là mục tiêu tối cao.

Nha hoàn thiếp thất nhà người khác như trâu ngựa, còn Vân thị ... Tô Trĩ, Hồng Tụ, Trác Cơ đều là ví dụ làm người ta hâm mộ, Sửu Dung, Tiểu Trùng là tấm gương học theo.

Ai cũng biết, sống ở Vân thị dù nha hoàn cũng tự do vui vẻ hơn chính thất phu nhân nhà khác.

Đại Vương lười khác đi về hậu trạch, dùng móng vuốt lớn đẩy thư phòng, theo thói quen nằm dưới chân Vân Lang liếm lông.

Vân Triết đi vào thấy phụ thân đang viết chữ, đứng bên mài mực.

Khi Vân Lang đặt bút xuống hớp ngụm trà mới hỏi:” Bệ hạ xuất chiêu rồi hả?”

“ Bệ hạ muốn xem Lý Cảm thúc thúc có chủ động xin tới Hà Trung giám thị đại quân Hung Nô không.”

“ Nếu bệ hạ muốn Lý Cảm xuất quân tác chiến, Hoắc Quang sẽ bị điều về kinh, bệ hạ muốn xem chúng ta có nỡ bỏ Lương Châu hay không, vậy chúng ta làm cho ông ấy xem.”

“ Cha đã an bài hết rồi sao?”

“ Thực lực Vân thị ở dân gian chứ không phải là là quan trường, dân gian là điểm mù của bệ hạ, chúng ta có thể giao ra quan chức, có thể giao ra giáo úy lãnh binh, chỉ có lương gia tử thôn dã Lương Châu là không thể giao ra.”

Bồi dưỡng lương gia tử vô cùng phí tiền.

Lương gia tử không đơn thuần là người thân thế thanh bạch, còn có trách nhiệm giữ đất vệ dân, một khi gặp ngoại địch xâm nhập, lương gia tử kết thành quân đội kháng cự tới khi quan quân đến nơi.

Trang bị tiêu chuẩn của lương gia tử là hai thớt ngựa, một trường mâu hoặc đại kích, một trường kiếm, một trường cung, bốn tám mũi tên, một bộ giáp, bất kể lúc nào có thể lấy quân lương đủ 15 ngày hành quân.

Yêu cầu nghiêm ngặt này làm lương gia tử rất ít ỏi.

Ở triều Hán, lương gia tử chỉ cần tham dự tác chiến rát có khả năng thành quan quân, cho dù là Đổng Trác sau này thô bỉ vô cùng, cũng là lương gia tử võ nghệ thuần thục, còn biết sáng tác bài hát.

Từ khi có châu phủ mới Lương Châu này, Lưu Triệt trọng điểm bồi dưỡng lương gia tử, đối với chuyện này hắn chỉ phát một ý chỉ, triệu ít nữ tử lương gia vào cung coi như phần thưởng, còn nhi lang thành lương gia tử, hắn thấy là quá trình tất nhiên.

Còn Vân Lang bố trí rất nhiều sản nghiệp ở Lương Châu, những đệ tử không thể thành tài đưa tới vùng đất bao la đó phát triển.

Vì thế mã trường, mục trường, nông trang, nhà xưởng mọc lên như măng sau mưa xuân, cho dù tới giờ chỉ có một bộ phận nhỏ sản nghiệp thu lợi, đa phần vẫn cần Vân thị bơm máu mới có thể sinh tồn.

Đây là chuyện tuyệt mật của Vân thị, ngoài Vân Lang chỉ có Hoắc Quang, Vân Triết biết. Thậm chí Trương An Thế cũng không biết vì sao mỗi năm Vân thị đều đưa lượng lớn tiền tài tới Lương Châu, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi.

“ Cha, con muốn cưới Lam Điền.” Vân Triết nghĩ rất lâu rồi nói:

Đây là chuyện sẽ tới, Vân Lang không trả lời mà hỏi:” Nhi tử, trước khi đàm luận chuyện này, con cho cha biết, Lam Điền có đáng tin không?”

Vân Triết ngạc nhiên:” Cha đâu định mưu phản, tất cả chỉ vì an toàn cả nhà thôi mà, con tính rồi, sau khi Lam Điền tới nhà, con kiến nghị nàng giao lại Trường Môn cung, nơi đó bị thế lực của bệ hạ xâm nhập, cho nên đống hỗn loạn đó, chúng ta không cần.”

Vân Lang tháo giày ném nhi tử.

Vân Triết bắt lấy, ngồi xuống đi giày cho cha, cười hì hì:” Hành vi này không quân tử, nhưng hài nhi không sai, cha mà nói chuyện này, bệ hạ chỉ cảm kích hài nhi không nhòm ngó gia tài Lưu thị.”

Hành động vừa rồi của Vân Lang kinh động tới Đại Vương, nó từ dưới gầm bàn thò đầu, ngô nghê nhìn y.

Vân Lang xoa đầu Đại Vương, nếu Lam Điền trả Trường Môn cung, Lưu Bác đương nhiên hưởng lợi, thế thì huynh đệ Lưu thị đánh nhau từ đầu người thành đầu heo, Vân Triết không thể không nghĩ tới điều ấy, đúng là thần tử tốt của hoàng đế.

Thở dài đứng dậy rời thư phòng.

Vân Triết rối rít hỏi:” Cha đi đâu thế?”

Vân Lang nổi giận:” Không phải ngươi muốn cưới lão bà à, ta đi tìm trượng mẫu ngươi thương lượng hôn sự.”

“ Cha, trời tối rồi, không thích hợp.”

“ Có gì mà không thích hợp, A Kiều quý nhân trên 40 rồi, còn phải kiêng kỵ gì nữa.”

“ Nhưng mà Lam Điền kể, mỗi lần cha tới Trường Môn cung, A Kiều quý nhân luôn mặc bộ đồ đẹp nhất .... “ Vân Triết mặt nhăn nhó, hắn và Lam Điền nhiều lần thì thầm chuyện này, suy đoạn quan hệ “bất chính” của hai người:

“ Cút.” Vân Lang lần nữa cởi giày ném, nhưng rất cuộc không tới Trường Môn cung một mình, y dẫn theo ... Đại Vương.

Cho dù trời đã tối, gia tướng truyền tin vào, Đại Trường Thu ra cửa nhỏ đón.

Dưới ánh đèn bão, mái tóc trắng của ông ta rất chói mắt, Vân Lang hỏi:” Trong thời gia ngắn chắc không chết đâu nhỉ?”

“ Hà Sầu Hữu thành khô lâu mà còn chưa chết, lão nô vẫn còn nhiều thời gian.” Đại Trường Thu cười khoe hàm răng móm mém:

Vân Lang gật gù:” Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cả đời người xui xẻo một nửa, không sống lâu chút thì lỗ.”

“ Nếu quân hầu và Hồng Tụ sinh được nhi tử, lão nô còn sống lâu hơn.”

“ Cứ thong thả mà đợi, sống lâu vào rồi cái gì cũng thấy.”

Bình Luận (0)
Comment