Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1116 - Q8 - Chương 005: Thiếu Niên Biết Sầu. (2)

Q8 - Chương 005: Thiếu niên biết sầu. (2) Q8 - Chương 005: Thiếu niên biết sầu. (2)

A Kiều hiện giờ sống rất cao.

Trước kia nàng ở tầng hai đại điện, giờ chuyển lên tầng 5, cầu thang vừa dốc vừa dài.

Vân Lang thở hổn hển leo thang, tới nơi thì A Kiều mặc bộ đồ tím đẹp đẽ cao quý ngồi đợi, y trách:” Làm sao ở cao thế?”

A Kiều cười nhẹ:” Trước kia không cần ngươi leo lầu cao thì tim cũng đập mạnh, giờ nhiều tuổi rồi, không còn bản lĩnh đó nữa, phải dựa vào leo lầu cao khiến tim ngươi đập mạnh.”

“ Câu này quý nhân nên nói từ 15 năm trước rồi.” Vân Lang không chút khách khí đáp:

“ Không phải bây giờ ngươi vẫn tới chỗ Trác Cơ ngủ sao?” Lời A Kiều hết sức quỷ dị:

Nữ nhân này càng già càng lưu manh, Vân Lang đành đánh trống lảng:” Con ta nói, nó muốn thành thân.”

“ Ngươi nói chuyện ngươi và Trác Cơ đi đã, ta muốn nghe.” A Kiều không để Vân Lang đánh trống lảng:

“ Tất nhiên, nàng ấy là lão bà của ta mà.”

“ Nói vậy Trác Cơ vì ngươi mà mang tiếng xấu cũng chẳng lỗ.”

Vân Lang thấy giọng nàng buồn bã, hỏi nhỏ:” Sao hỏi tới chuyện này?”

“ Bệ hạ hai năm rồi không qua đêm ở Trường Môn cung nữa.”

- Chuyện này có gì đâu, nam nhân nào cũng chỉ thích mỹ nhân như hoa thôi.

“ Nhưng mà ngươi không quên người cũ.”

Vân Lang thấy A Kiều nghiến răng ken két, cảm giác không lành.

Quả nhiên tiếp đó A Kiều nói:” Lam Điền gả Vân thị, Trường Môn cung không gả.”

“ Chuyện này có nên thương lượng không?” Vân Lang cảm giác đã nhìn thấy cảnh Lưu Triệt chết đi, hai nhi tử của hắn mặc giáp đánh nhau:

“ Ngươi chớ thấy bệ hạ đáng thương, ngươi cũng không có tư cách thương hại hắn, nhìn nhi tử hắn vì vị trí này mà đánh nhau, hắn càng cao hứng thôi. Nếu ngươi thương hại hoàng đế, thái tử, chẳng bằng thương hại Lưu Bác, nó mới là để tự của ngươi.”

A Kiều vỗ tay, Lưu Bác năm nay tám tuổi được đưa vào phòng:

Đứa bé này người gày gò, tới giờ vẫn rụt rè, trừ A Kiều ra thì thấy ai nó cũng sợ.

Vân Lang cố điều chỉnh lại không thành công, Lý Quảng Lợi tới cũng uổng phí, chính vì đứa bé này bản tính nhu nhước, y mới không đành đẩy nó vào chiến trường tranh đoạn đáng sợ kia, dù sao cũng là đệ tử mình.

“ Mèo con xuất hiện trong đàn sói, kết quả quá rõ ràng.”

“ Đó là vì ngươi chưa làm tròn chức trách.” A Kiều không đồng ý:” Đừng xem thường bất kỳ đứa trẻ nào của Lưu thị, giờ Lưu Bác còn nhỏ, vài năm nữa ngươi nhất định thấy nó theo đuổi quyền lực. Đó là vận mệnh của nó, không thay đổi được. Vân Lang, nếu ngươi thương đứa bé này thì đem hết bản lĩnh ra dạy nó, để nó sống lâu thêm một chút.”

“ Ngươi không thấy đứa bé thế này làm hoàng đế, Lam Điền và Triết Nhi sống càng tốt hơn à? Mai ta đưa Lưu Bác tới chỗ ngươi, tóm lại đứa bé này sống hay chết đều do ngươi.”

Vân Lang đành phải gật đầu.

Tổng thể mà nói thì A Kiều không sai, Lưu Cư lên ngôi, Vân thị ắt gặp họa, hắn không chỉ thù Vân Lang, còn hận Vân Triết, đổi lại là người khác thì Vân Lang đã giết chết rồi.

“ Giờ có thể nói chuyện hôn sự hai đứa bé chưa?”

“ Có gì mà bàn, ngươi đi xin chỉ, ta phối hợp , không có chuyện gì thì đi đi.”

“ Quý nhân không có hứng trò chuyện à?”

“ Chuyện gì? Ngươi là một quân hầu, nữa đêm vào tẩm cung của ta, chẳng lẽ có ý đồ gì với lão phụ nhân này?”

Nói chuyện kiểu này không cách nào tiếp tục nữa, Vân Lang đứng dậy, thấy A Kiều ngồi im lìm, cười nói:” Hoàng đế tới cũng được, không tới cũng được, rốt cuộc chỉ là vị khách qua được trong sinh mệnh của quý nhân. Kiêu ngạo cả đời, sao giờ lại thành đáng thương thế này, quý nhân càng nhu nhược, bệ hạ chỉ càng coi thường.”

“ Cút.”

Vân Lang mỉm cười thi lễ:” Vi thần cáo lui.”

Nói cho cùng A Kiều cô độc quá, nàng sợ cô độc, nếu không có Lam Điền thì đã sụp đỗ rồi, kiên trì tới giờ không tệ.

Vân Lang tới thì một người một hổ, còn đi chỉ có một mình, Đại Vương đi tìm Lam Điền, bị giữ lại không cho về nữa.

Giờ vòng tròn sinh hoạt của Đại Vương rộng hơn, trước kia chỉ có Vân thị với Ly Sơn, giờ mỗi ngóc ngách của Trường Môn cung đều bị nó ghé thăm.

Quan trong là vì ở đây nuôi đàn khổng tước, nó có thứ bắt chơi, tránh Đại Vương bị đám hổ nuôi trong Trường Môn Cung làm hại, Lam Điền đã giết hết, kính hiến cho cha nàng.

Nhi tử của Đại Vương thì tiếu ngạo Ly Sơn, Đại Vương cũng không vào núi bắt mãnh thú nữa, nó cùng thích bám vào chuồng lợn Vân thị, chọn con vừa mắt, dùng móng vuốt đóng dấu, có phó dịch giết thịt sạch sẽ, chọn chỗ ngon nhất đưa tới bên miệng nó.

Lam Điền dựa người vào Đại Vương, hai chân đất không ngừng lắc lư trên không, rất đắc ý:” Đại Vương, nữ nhân giả vờ đáng thương rất có hiệu quả.”

Đại Vương thái độ lãnh đạm, nó càng thích cái thảm nát Lam Điền treo trên trần nhà, cái múi trên đó quen lắm, đó vốn là thứ thuộc về nó, bị Lam Điền dùng hai con khổng tước đổi mất.

Đó là thứ Lam Điền giữ nó ở lại Trường Môn cung.

“ A Triết thật ngốc, ta nói gì cũng tin, chiều này ta giả vờ đáng thương một chút, tối sư phụ đã tới cầu thân rồi. Sau này phải nói với hắn, không được tin lời nữ nhân, một từ cũng không thể tin.”

“ Ta chẳng sợ phụ hoàng, ta biết phụ hoàng muốn tận dụng ta, đem giá trị của ta lợi dụng tới mức cao nhất.”

Tai Đại Vương động đậy, đột nhiên bật dậy, đẩy ngã Lam Điền, sau đó nhảy vọt lên, muốn kéo tấm thảm xuống.

Nhưng dù nó nhảy rất cao, muốn với tới tấm thảm treo cao ba trượng là không thể.

Không với tới được, nó lại quay về nằm liếm lông.

Lam Điền bò dậy, tức giận véo tai Đại Vương:” Ngươi thử vô số lần rồi, còn chưa từ bỏ à?”

Đại Vương không trả lời, nó liếm láp lông như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Lam Điền thở hắt ra một hơi buông tay, trên đời chỉ có hai người mà nàng nhìn không thấu, đó là con hổ này và sư phụ.

Đến khi trời sáng Đại Vương lại thử lần nữa, vẫn không thành công, thân thể của nó ngày càng nặng nề, nên nhảy càng thấp.

Nó rơi xuống đất tạo ra âm thanh rất lớn, nhân lúc Lam Điền chưa kịp tỉnh dậy nổi giận, nó chạy khỏi phòng ngủ, đứng trên hiên rộng của Trường Môn cung kéo dài người, gầm vài tiếng tuyên bố chủ quyền rồi rời lầu cao.

Đám khổng tước ở dưới lầu thấy Đại Vương kinh hoàng vỗ cánh bay vào rừng, lông vũ rực rỡ tạo thành cầu vồng mỹ lệ.

Móng chân lớn dẫm lên bãi cỏ mềm hết sức dễ chịu, Đại Vương quên luôn truy đuổi đám chim lớn.

Chim lớn chạy rồi, chim nhỏ rất láo toét, một con chim hai màu đen trắng đáp xuống đầu Đại Vương, kêu ríu rít gọi thêm bạn.

Đại Vương chẳng thèm để ý, thứ này nó ăn thử rồi, mồm đầy lông, thịt thì ít, nhiều xương nhỏ.

Cũng lờ luôn đám thị vệ cười nịnh cùng với bữa sáng chẳng hấp dẫn trên tay họ.

Xuyên qua biển hoa, những cánh hoa đủ màu dính lên lưng, Đại Vương rũ mạnh lông, vằn hổ tức thì dập dờn như sóng cuộn, hoa bay từ tung.

Bình Luận (0)
Comment