Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1117 - Q8 - Chương 006: Không Phải Chuyện Dễ Dàng.

Q8 - Chương 006: Không phải chuyện dễ dàng. Q8 - Chương 006: Không phải chuyện dễ dàng.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông ăn sáng từ Vân thị truyền tới.

Đại Vương hít hít mùi thơm phiêu đãng trong không khí, tăng tốc chạy vèo vèo.

Nó không thích ruộng gai, vì có gai ngược bám vào lông nó, nên nó không đi cửa nhỏ mà nhảy qua hàng rào, ba lần như thế mới rời khỏi Trường Môn cung.

Cẩn thận né tránh ruộng gai, vòng qua mảng rừng tùng, hai con chim ngốc nghĩ mình nấp rất kỹ, không ngờ không qua được mắt Đại Vương, nó chỉ lãnh đạm nhìn bọn ngốc rồi chạy qua.

Qua con đường nhỏ là bãi cỏ rộng, trên bãi cỏ cắm rất nhiều cây gậy, buộc thừng, trên thừng là y phục sặc sở bay lất phấn theo gió.

Có một cái màu hồng phấn thu hút Đại Vương, nó tới gần hit hít, thấy mùi rất hay, chuẩn bị lấy cái áo đí thì tiếng thét chói tai truyền tới.

Đại Vương bỏ ý đồ trộm áo, chạy xuyên qua thừng treo áo bỏ chạy.

Kết quả bị một cái áo chùm lên đầu làm nó chạy lệch, đâm vào cọc, kéo theo rất nhiều dây thừng, nó kéo theo cả đống quần áo ra sức chạy. Đầu tiên là một phụ nhân, sau đó thành một đám, Đại Vương lấy móng vuốt kéo áo chùm đầu, kiếm chỗ không người lén lút chuồn đi.

Mao Hải đang hái dưa thấy Đại Vương, thuận tay đưa cho nó một quả:” Thích ăn rau củ à?”

Đại Vương ngoạm một cái đứt luôn, Mao Hài đút nửa còn lại vào mồm:” Ăn cà không?”

Đại Vương không thích, nó thích dưa hấu bên suối nước hơn, trông hấp dẫn lắm.

Mao Hải chọn quả dưa hấu chín, dùng nắm đấm bửa ra thành bốn phần, Đại Vương ngoạm bốn lần là hết, không đợi Mao Hài lau miệng cho đã chạy về chủ lâu Vân thị, nơi có mùi thơm ngào ngạt.

Khi đi qua trù phòng Đại Vương dừng lại, nay trù nương béo đã rất ít khi làm cơm, thay vào đó là nhi tử cũng to béo của nàng.

Chính mùi bánh nướng mới ra lò giữ chân Đại Vương lại, nó chỉ cần há mồm, tên béo cho hai cái vào mồm nó.

Đằng xa Vân Lang đang mắng Vân Động, Vân Triết cầm cuốn sách ngồi dưới ánh nắng, mấy vị phu nhân ngồi quanh bàn nhỏ, xem ra họ đã ăn rồi.

Đại Vương thất vọng lắm.

Vân Động vui lắm, chỉ cần Đại Vương tới, cha sẽ không mắng nó nữa, quả nhiên Vân Lang ngồi xuống bên Đại Vương, sờ bụng:” Đi chơi lâu vậy mà không kiếm nổi bữa ăn à?”

Đại Vương vẫy đuôi, hướng về phía Vân Triết gầm một tiếng, biểu thị sự tức giận.

Vân Triết thở dài gọi thư đồng đi lấy thảm cho Đại Vương, Lam Điền lấy đi cái thảm Đại Vương thích nhất làm nó thương tâm rất lâu.

Chỉ cần Đại Vương ở nhà là nó sẽ trông thảm, nếu không ở nhà giao cho Vân Triết hoặc Vân Lang, còn đám Tống Kiều không đáng tin cậy. Đợi thư đổng trải thảm ra, Đại Vương liền nằm lên ngáp một cái, phó nhân mang khay sắt có thịt trâu tới.

Ăn được vài miếng, Đại Vương nhìn Vân Lang có vẻ rất ý kiến.

“ Mày có tuổi rồi, răng cùn hết, không ăn được xương, không còn răng nữa là xong đời, sau này không được ăn xương, nhớ ăn xong phải rửa răng ....” Vân Lang hiểu ý huynh đệ vỗ về:

Thịt không có xương cứ thế nào ấy, ăn xong còn bị phó nhân banh miệng ra chải răng, Đại Vương sống không bằng chết, nó lăm ra thảm nằm phơi bụng giả chết.

Hôm nay mở hội nghị toàn gia, bàn việc Vân Triết thành hôn, Vân Lang không quen nhi tử mới 17 đã thành thân, song Lam Điền 19 rồi, không cưới về, Lam Điền rất khó sống.

Đại Vương không biết nói, nhưng nó chiếm vị trí bắt mắt nhất.

“ Tư Mã Thiên tính rồi, ba ngày sau là ngày lành, ta định mời mẫu thân và đại tư mã cầu thân với bệ hạ, mọi người thấy sao?”

Tô Trĩ lắc đầu:” Phu quân, đại tư mã bệnh triền miên năm năm rồi, làm phiền không tốt.”

Tống Kiều góp ý:” Nhờ đại tư mã viết thiếp, rồi mời đại ti nông và mẫu thân đi cầu thân, vậy là đủ phúc lộc thọ.”

Trác Cơ nhắc:” Bệ hạ từ lâu đưa điều kiện làm mai phải có một người đủ thân phận, mẫu thân, đại ti nông đều là thần tử, e chưa đủ.”

Hồng Tụ hơi giận:” Đó là bệ hạ cố ý làm khó nhà ta, thiên hạ lấy đâu ra người thân phận tương đương với bệ hạ, chẳng lẽ mời Lưu Lăng?”

Tô Trĩ cũng hậm hực:” Một nhân duyên tốt như thế, không hiểu bệ hạ muốn gì, cứ làm khó mãi.”

Vân Triết mắt đảo quanh:” Nhà ta có một vị vương ngang hàng với bệ hạ đấy.”

Tống Kiều tròn mắt nhìn nhi tử:” Đâu ra?”

Vân Triết chỉ Đại Vương đã ăn no nằm trên thảm rách ngủ khì:” Nó!”

“ Nó à?” Mọi người cùng hét lên, trong mắt mọi người Vân thị đã quên nó là hổ lâu rồi, chẳng khác gì lão già lưu manh lười biếng:

“ Một là thú vương, một là nhân hoàng, vừa thỏa mãn yêu cầu của bệ hạ lại không phạm kỵ húy.”

Vân Lang cười phá lên:” Ta thấy để Đại Vương đi không tệ, nhờ lão tặc Nhi Khoan và mẫu thân làm mai, nếu bệ hạ thấy chưa đủ, vậy đưa Đại Vương đi cùng.”

Lời vừa dứt Vân Động reo lên nhảy lên người Đại Vương, Đại Vương thất kinh nhổm dậy chạy mấy vòng, phát hiện Vân Động chơi ác, bất mãn rũ người làm nó ngã xuống, sau đó kéo lại thảm cho thẳng rồi ngủ tiếp.

…….

“ A Triết sắp thành thân rồi.”

Vệ Thanh ngồi trên xe lăn, đùi trải một tâm thảm, mặt gày hốc hác, tóc trên đầu đã trắng quá nửa, không phù hợp với tuổi tác.

Trường Bình đang ngồi trên giường đan cái áo len, nghề này bà học của người Khương, giờ thuần thục lắm rồi:” Bệ hạ sẽ làm khó ngươi, không dễ đâu.”

“ Kết quả rồi cũng tốt đẹp thôi ạ.” Vân Lang rất tự tin:

“ Hôn sự của A Triết và Lam Điền là chuyện trọng đại của hoàng tộc và Vân thị, chưa thương lưỡng rõ quyền sở hữu của Trường Môn cung thì hôn sự này khỏi nói.” Vệ Thanh lắc đầu:” Ngươi nghĩ thủ đoạn nhỏ của Lam Điền dọa được hết những kẻ cầu hôn à, lợi ích lớn như thế, thiếu gì kẻ mạo hiểm?”

“ Ý A Kiều là, Lam Điền gả đi, Trương Môn cung không gả, con rất đồng ý, Vân thị phải dùng con cái kiếm lợi ích là sỉ nhục.”

“ Vừa vặn đan cho bệ hạ áo len, ta vào cung thăm dò cho ngươi.” Trường Bình là người làm việc nhanh gọn dứt khoát, quyết một cái là lên loan giá rời Bách Hoa cốc, tới thẳng Kiến Chương cung.

Vân Lang kiểm tra mạch cho Vệ Thanh, thở dài:” Vẫn chẳng tiến bộ.”

“ Sống thêm năm năm là lão phu thỏa mãn rồi.” Vệ Thanh chẳng bận tâm suốt năm năm bệnh tình không tiến triển, sống ở đây tuy thanh đạm nhưng an nhàn:” Khi nào định đi mừng thọ Khứ Bệnh, nếu thấy kiêng kỵ thì thôi, giữa các ngươi không cần chú ý mấy lễ nghi thế tục này.”

Vân Lang cười:” Cũng là cái cớ tốt, tiểu chất cũng nhớ hắn lắm.”

….. …..

Bình Luận (0)
Comment