Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1118 - Q8 - Chương 007: Vân Thị Không Giống Bề Ngoài.

Q8 - Chương 007: Vân thị không giống bề ngoài. Q8 - Chương 007: Vân thị không giống bề ngoài.

Không còn danh hiệu Trưởng công chúa, Trường Bình vào cung phiền toái hơn trước kia nhiều, loan giá không thể đi thẳng vào trong nữa mà dừng ở cửa cung đợi bẩm báo.

Chuyện năm năm trước Lưu Triệt không truy cứu, nhưng tước đi phong hiệu Trưởng công chúa và quyền thống lĩnh nội thị của bà. Trường Bình không bất mẫn, ngược không còn xung đột lợi ích, tình cảm tỷ đệ lại còn thân thiết hơn trước.

Ướm thử áo len mình đan lên người hoàng đế, Trường Bình vỗ bụng hắn:” Béo quá.”

Lưu Triệt cười ha hả:” Thiên hạ bình an, trẫm cũng lơi lỏng, a tỷ hôm nay tới đây không phải chỉ đưa áo cho trẫm chứ?”

“ Không có chuyện gì ta chẳng muốn tới quấy rầy bệ hạ, Vân Lang tới Bách Hoa cốc, y muốn hưu mộc nửa năm.”

“ Giờ y chẳng quản quốc sự, chỉ dạy học, khác gì nghỉ ngơi đâu? Hả, ý tỷ là y muốn rời kinh, đi đâu, Lương Châu à?”

Trường Bình thấy hoàng đế hỏi liên hồi thì mìm cười:” Đi Mã Ấp, cùng Tào Tương chúc thọ Khứ Bệnh.”

“ Sao không bảo Khứ Bệnh về kinh, đại thọ của trẫm cũng chỉ thấy lễ vật của hắn, không thấy mặt đâu, nói với hai tên đó, không cho. Muốn mừng thọ thì về kinh, một mình hắn ở Mã Ấp làm gì, người biết hắn tự nguyện không sao, người không biết lại nghĩ trẫm bạc đãi công thần.” Lưu Triệt hậm hực:” Để trẫm triệu hắn về.”

Trường Bình không ngạc nhiên, hoàng đế sợ nhất Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, Tào Tương tụ tập một chỗ thì thầm thậm thụt với nhau, hận không thể chia ba người ra, mỗi người một nơi, nhất là lại ở ngoài tầm mắt của hắn.

Lưu Triệt không thấy Trường Bình nói đỡ hai người kia, hỏi:” A tỷ còn chuyện gì nữa? Ở chỗ trẫm còn phải kỵ húy sao?”

“ Lam Điền đã mười chín rồi, bệ hạ không lo à?”

Lưu Triệt cười lớn:” Có thằng tiểu tự Vân Triết rồi, sao trẫm phải lo.”

“ Vậy sao không gả Lam Điền đi, tránh để lâu thành thù.”

“ A tỷ đừng gấp, chuyện này trẫm tự có tính toán.”

Lưu Triệt nói thế, Trường Bình không tiện nói thêm, ở lại ăn bữa cơm rồi về Bách Hoa cốc, nhưng hoàng đế giữ lại, đưa tới hậu cung nghỉ ngơi.

Vệ hoàng hậu hay tin vội vàng tới nơi, thấy hoàng đế trầm tư hỏi:” Bệ hạ, a tỷ tới có việc gì?”

“ Dò đường cho Vân Lang, muốn viên minh châu của trẫm.”

“ Bệ hạ đồng ý sao?” Vệ hoàng hậu hơi hoảng:

“ Làm gì dễ thế ....” Lưu Triệt cười nhạt, chuyện này không gây khó dễ cho Vân Lang một chút chẳng hóa công chúa hoàng gia rẻ mạt thế à.

..................

Lưu Cư biết tin thì trời đã tối, vẫn khẩn cấp triệu Chu Mãi Thần tới, nóng ruột nói:” Vân thị muốn cướp Trường Môn cung của cô vương.”

Chu Mãi Thần hỏi rõ nguồn cơn rồi lắc đầu:” Không cướp được, bệ hạ quyết không đem Trường Môn cung gửi gắm cho Vân thị.”

Lưu Cư mặt âm trầm:” A Kiều có nói chỉ giao Trường Môn cung cho Lam Điền.”

“ Thái tử nên lo A Kiều quý nhân giao phó cho Xương Ân vương thì hơn.” Chu Mãi Thần chắp tay:” Thái tử đề phòng nhầm phương hướng rồi, Lam Điền công chúa dù giàu nhất thiên hạ, dù có địa vị Trưởng công chúa tôn sùng thì chẳng uy hiếp gì được điện hạ, chỉ cần điện hạ đăng cơ là một ý chỉ thu hồi hết thảy.”

“ Song Xương Ấp vương mà nắm Trường Môn cung sẽ là đại địch của điện hạ, điện hạ nên cực lực tán thành hôn sự này, đồng thời xúc tiến để Trường Môn cung thành của hồi môn của Lam Điền công chúa.”

Lưu Cư đứng bật dậy:” Như vậy thế lực Vân thị sẽ vô cùng lớn mạnh.”

Chu Mãi Thần cười càng vui:” Đó là chuyện bệ hạ phải lo chứ không phải điện hạ.”

Cơ mặt Lưu Cư dần giãn ra, nụ cười âm hiểm dần hiện lên môi, đúng thế, không tin phụ hoàng hắn không đề phòng Vân Lang, đây đúng là diệu kế.

Có điều chuyện này nói thế nào cũng khiến hắn khó chịu, tuyệt đối không để Vân thị toại nguyện dễ dàng.

Tranh đấu, đấu đá, giành giật, mấy chuyện đó đã rời xa Vân Lang lắm rồi.

Vân thị trang viên nay hài hòa như thế ngoại đào viên, ở đây mỗi người đều giàu có, vui vẻ, rộng lượng.

Sở dĩ Vân Lang có thể sống thoái mái như thế là vì có người gánh hộ gánh nặng cho rồi, là Trương An Thế, Chử Lang, Cẩu Tử, Mao Hài ... Nhất là Hoắc Quang.

Thế nên kỳ thực Vân thị cũng chẳng vô hại như vẻ bề ngoài.

Một đội xe sắp vào kinh.

Hoắc Quang là người cực kỳ kiên nhẫn, xử lý sạch sẽ cho khuê nữ vừa mới bài tiết, ngửi không thấy mùi gì mới giao cho thê tử, đi rửa tay.

Vân Âm làm mẹ rồi, có thêm không ít hiền từ ôn nhu:” Cha nói đợi con chúng ta ba tuổi giao Hồng Tụ tiểu nương nuôi, có phải vì vận mệnh đứa bé này không tốt không?”

“ Khoa kỹ Tây Bắc không tin mệnh, dù có mệnh, chúng ta cũng có thể nghịch thiên cải mệnh.” Hoắc Quang vỗ ngực:

Vân Âm lắc đầu:” Hồi nhỏ cha kể cho thiếp nhiều chuyện kỳ quái lắm, thiếp còn nhớ, cha nói thiếp sinh ra là kỳ tích, cha mới cảm thấy mình giống người.”

“ Ha ha ha, cha đúng là người thần bí nhất trên đời.” Hoắc Quang cười ha hả, không nói chuyện này nữa, lảng đi:” Ta đang tò mò, không biết cha sẽ đặt tên cho đứa bé này là gì?”

“ Thiếp cũng thế.”

Đứa bé đã ăn no lăm ra ngủ, Vân Âm nằm bên trông chừng, đợi hai mẹ con nàng ngủ, Hoắc Quang rời phòng ngủ.

Gia tướng dẫn tới một con hãn huyết bảo mã, hắn mang theo bảo kiếm một mình rời doanh trại, hôm nay hắn có một chuyện rất quan trọng phải làm.

Rời doanh trại chừng một dặm, trong bóng tối không ngừng có kỵ sĩ theo sau lưng Hoắc Quang, một đội ngũ 50 kỵ binh vũ trang đã thành hình.

Lại chạy thêm hai dặm, bên đường xuất hiện một người áp đen cầm đèn đỏ sậm.

Hoắc Quang nhảy xuống ngựa, hỏi nhỏ:” Thế nào?”

“ Doanh trại của Mã Hợp La cách một dặm, đã nghỉ rồi.”

“ Mục tiêu thì sao?”

“ Mật sứ của thừa tướng Hung Nô Giang Sung ở bên cạnh Mã Hợp La.”

“ Mã Hợp La có biết gì không?”

“ Tướng quân Tạ Ninh khẳng định là mật sứ cũng không biết nội dung.” Người áo đen nói:” Công tử không cần mạo hiểm, bọn tiểu nhân làm là được.”

Mã Hợp La một trong số thân tín của thái tử Lưu Cư, chuyện này không thể qua loa, Hoắc Quang lên ngựa:” Ta phải ngay lập tức đánh giá mức độ nghiêm trọng của sự việc này với chúng ta, đi.”

Dù trong đêm, 50 kỵ sĩ vẫn lao đi như tên bắn.

Một trại nhỏ nằm lặng lẽ ở bên khúc sông, đội ngũ dừng lại, ám hiệu đưa ra, bốn bóng đen áp sát doanh trại, thủ vẹ nằm ngủ ngả nghiêng. Từ Tây Vực tới Trường An, chúng đã tổn hao quá nhiều tinh lực, nay vào địa phận Quan Trung nên buông lỏng cảnh giác.

Bốn người lặng lẽ xử lý thủ vệ, mở rộng cửa trại.

Đội nhân mã tản ra, chui vào các ngôi lêu, mơ hồ có tiếng động khẽ, sau đó người áo đen chui ra, tiếp tục vào lều thứ hai.

Đột nhiên trong bóng tôi có tiếng đao kiếm va chạm, rồi có tiếng gào kinh hoàng:” Địch tập kích.”

Đánh lén không xong Hoắc Quang hạ lệnh:” Giết!”

Người đã tới Tây Vực có ai chưa trải qua chém giết, dù đi ngủ cũng ôm vũ khí trong lòng, nghe thấy tiếng la hét, phản ứng đầu tiên là tuốt đao.

Tiếng la hét chém giết vang khắp nơi, Hoắc Quang tới lều ở giữa, vừa dùng kiếm vén lều lên thì có ánh đao chào đón.

Keng! Hoắc Quang gạt sang, vung kiếm chém cái lều tan nát, một đại hán chỉ mặc cái quần cộc hai tay cầm đao quát:” Ngươi là ai?”

Không trả lời, tức thì trảm mã đao nặng nề bổ xuống trường kiếm đang đâm tới, tiếng va chạm chát chúa, trường kiếm không gãy, ánh kiếm loang loáng, Mã Hợp La rú lên, bốn ngón tay cầm đao bị chặt đứt, kinh hoàng nhảy ra sau, kiếm như độc xà bám theo, chém hắn toàn thân máu me đầm đìa.

“ Ngươi là ai?” Mã Hợp La cùng đường xông vào liều mạng, giữa chừng khựng lại, đùi trúng tên, vẫn tiếp lao tới, không ngờ kỳ thực mục đích là nhảy xuống sông:

Hoắc Quang định bắn thêm phát nữa thì hắn biến mất rồi, gài nỏ lên lưng.

“ Mục tiêu đã hoàn thành.” Một người áo đen tới gần Hoắc Quang báo cáo:

“ Giết sạch đi.” Hoắc Quang nói xong lao vào vòng chiến:

Bình Luận (0)
Comment