Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 173 - Q1 - Chương 173: Hết Thảy Rồi Cũng Chảy Về Đông. (1)

Q1 - Chương 173: Hết thảy rồi cũng chảy về đông. (1) Q1 - Chương 173: Hết thảy rồi cũng chảy về đông. (1)

Uỳnh!

Vân Lang đang đánh mạt chược bị những tiếng động ầm ầm làm giật mình đứng bật dậy, những người còn lại cũng vội nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy một đội xe trâu dài chở đầy đá đi qua chỗ bọn họ, rồi tới thẳng công trường, đều là đá cẩm thạch trắng, thứ này sản xuất ở Dịch Châu, chỉ riêng vạn dặm xa xôi vận chuyển tới Trường An là giá đắt ngang vàng rồi, không ngờ Lưu Triệt lại không tiếc của dùng nó giúp A Kiều xây một cái ao.

Vân Lang nghi hoặc quay đầu nhìn Đại Trường Thu, chỉ thấy lão già này cười rạng ngời như hoa cúc chạy đi báo tin, y liền hiểu cuộc phân tranh này A Kiều thắng.

Tào Tương sải bước đi vào lều nói lớn:” Gỗ cũng tới rồi, nghe nói đều là nam mộc.”

Lý Cảm đi ngay sau hoa chân múa tay kích động nói:” Các loại kỳ hoa dị mộc chứa trên hai mươi xe trâu, công việc của ta thế là xong.”

A Kiều đúng là A Kiều, cho dù nàng là phế hậu thì cũng không ai có thể sánh nổi.

Hoắc Khứ Bệnh tới bên Vân Lang nói nhỏ:” Tính khí bệ hạ xem ra đúng là thế, càng bị ngăn cản sẽ càng làm quá đáng, trước kia ta vốn nghi rồi.”

Vân Lang gật đầu, chẳng trách A Kiều chẳng lo lắng gì, nói tói am hiểu Lưu Triệt thì tất nhiên phải là thanh mai trúc mã của hắn, xua tay:” Đi thôi, kệ chuyện khác, làm tốt việc của mình là hơn hết.”

Cùng lúc Vân Lang ở phòng mô hình điều chỉnh thiết kế cho phù hợp thì A Kiều nghe Đại Trường Thu bẩm báo, nói:” Viết phong thư cho bệ hạ, khuyết điểm này phải sửa, thế nào cũng có kẻ nhìn ra, sẽ bất lợi cho hắn.”

Đại Trường Thu cẩn thận hỏi:” Nương nương, thế có thích hợp không, người vừa mới lấy lại được thánh sủng.”

A Kiều phát ra một âm thanh tức cười: “ Nếu ta mà cần thứ thánh sủng vớ vẩn gì đó thì ai cướp được của ta, tuy ta đang giận bệ hạ, nhưng cũng không muốn hắn gặp chuyện không hay.”

Đại Trường Thu không dám nhiều lời nữa, khom người lui ra.

Lần này có vị đại tượng tác tới Trường Môn cung, rất dễ tính, Đại Trường Thu nói phải nghiêm ngặt làm theo thiết kế của Vân Lang, ông ta không nói hai lời, sau khi đi tìm Vân Lang thỉnh giáo, liền bắt đầu làm nền ao trước.

Trình độ của đại tượng tác thì Vân Lang thấy không cần phải nghi ngờ, quả đúng thế thật, ao nước quan trọng nhất là phòng rò rỉ, sau khi đầm đất xong, trải thêm lớp đất sét đỏ, tiếp tục đầm đất, quá trình này lập lại tới sáu lần.

Thế là Vân Lang chẳng còn việc gì để làm, tất nhiên y chẳng nhiệt tình làm gì, lững thững cầm quạt lông phe phẩy đi thị sát quanh trang tử, khi trời tối liền tới tiểu viện tử mà Thái Tể sống.

Cho dù là tháng bảy nóng bức, Thái Tể vẫn ngồi bên bếp lửa, thân thể ông đã không còn cảm thụ được nhiệt lượng nữa, phải hơ lửa hoặc tắm nắng mới xua đi được cái lạnh trong người.

Vân Lang hít một hơi, lấy giọng nói thật phấn chấn báo tin mừng:” Gia gia, cháu lại tiến được một bước nữa.”

Những việc Vân Lang làm, Thái Tể đều nhìn thấy hết trong mắt, cởi cho lửa, mỉm nói:” Có phải muốn dựa vào sự thương xót của Lưu Triệt với A Kiều để biến mảnh đất này thành nơi nằm ngoài pháp luật của triều Hán sao?”

“ Dù sao cũng nên thử ạ, gia gia thấy không được sao?”

Thái Tể khẽ lắc đầu:” Cũng được, chỉ là ta không còn thời gian nữa, ngươi lại lỡ thêm mười ngày nữa rồi.”

Vân Lang nhìn đôi mắt Thái Tể dưới ánh lửa trông hơi vàng, thêm củi vào:” Kết thúc chuyện ở đây, chúng ta tiếp tục thăm dò, lần này sẽ tới được trước linh cữu bệ hạ.”

Không ngờ Thái Tể nói: “ Cứ thong thả thôi, dù ta chết rồi, ngươi cũng đừng quá mạo hiểm, ta đã vào hoàng lăng, tiến thêm đoạn nữa rồi, phát hiện bên trong thành Hàm Dương là biển cát sâu không thấy đáy. Ta vốn tưởng là cách giữ hoàng lăng được khô ráo, nhưng bên biển cát có rất nhiều xác khô, hình như trước đó chúng ta phát động cơ quan làm cát lưu động, lộ ra những cái xác, có mười một cái xác giống ta, đều là thái tể.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Không phải chỉ có bốn vị thái tể sao? Đâu ra nhiều như thế?”

“ Ta nói bốn đời thái tể là chỉ thái tể được bệ hạ sắc phong, không tính những người dự bị.”

Ra là thế, Vân Lang không tìm hiểu sâu chuyện này, suy ngẫm chuyện ở góc độ của mình:” Cát trong lăng tẩm cũng dễ lý giải thôi, dùng để đề phòng trộm mộ, không ai có thể đào được đường hầm trong cát, nếu không sẽ bị chôn vùi. Gia gia chắc đó là thái tể chứ không phải là đào trộm mộ chứ?”

Thái Tể suy ngẫm một lúc nói:” Có hai cái xác ta khả năng nhận ra.”

“ Vậy gia gia không tìm được lối vào trước kia nữa rồi phải không?”

“ Ừ.” Thái Tể yếu ớt gật đầu, trước kia ông đã tới chỗ Thủy hoàng đế, nhưng bằng lối khác, nay không đi được nữa:

“ Nếu thế chẳng bằng hạ đoạn long thạch xuống, thế là xong hết mọi chuyện.”

“ Ta thử rồi, nhưng đoạn long thạch cũng không xuống được, nếu không ngươi đã chẳng nhìn thấy ta nữa.”

Vân Lang cứng người, tức tối ném kìm gắp lửa trong tay đi thật xa.

Thái Tể cười khùng khục:” Ta biết ngươi không muốn để ta đi, chỉ cần ta còn một hơi thở là ngươi vẫn muốn giữ ta ở lại, nhưng ta sắp không chịu nữa. Vân Lang, ta lạnh lắm, đau lắm, mỗi ngày chỉ ngủ được nửa canh giờ thôi, dù ngủ cũng luôn mơ thấy huynh đệ đồng bào, họ đang gọi tên ta, muốn ta sớm tới chỗ họ.”

Căn phòng chỉ còn tiếng bếp lửa nổ lép bép, Vân Lang mắt cay xè, cảm giác giống đứa bé bị bỏ rơi, giận dỗi không muốn nói chuyện với Thái Tể nữa.

“ Ngươi cũng biết đó, ta sắp chết rồi ...” Thái Tể nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Vân Lang, bình tĩnh vỗ vai y an ủi:

Vân Lang không muốn nghe, đứng dậy bỏ về, ngồi ngây ra ngoài lều suốt cả đêm, đằng sau lưng là công trường đèn đuốc rực sáng, những lao dịch tựa hồ không biết mệt mỏi, bọn họ đang trải đá xuống đáy ao nước, dùng dầu du đồng đổ vào lấp kín các khe hở.

Những âm thanh ồn ào đó chẳng ảnh hưởng gì tới Vân Lang, ánh mắt y đau đáu cứ dõi về ngọn đồi đất lớn ở đằng xa.

Lăng mộ Tần Thủy Hoàng với Thái Tể là chốn trở về, với Vân Lang lại là thứ kết thúc, là điểm cuối cùng của con đường, y không muốn Thái Tể đi. Thái Tể đi rồi, tất cả những việc y đang làm sẽ trở thành vô nghĩa, Đại Hán này chẳng còn gì để lưu luyến nữa, y lại là đứa trẻ bơ vơ giữa cuộc đời, giống như khi bà bà đi.

Sương sớm làm ướt y phục Vân Lang, thu hồi ánh mắt từ lăng mộ về.

“ Nên đi thì rốt cuộc không giữ được, đi thì đi vậy ...”

Nói xong câu đó Vân Lang đứng lên phủi bụi đất trên người, mặt trời mới lên ở phía đông làm y chói mắt, một giọt nước mắt chảy ra bị y gạt đi trước khi kịp rơi xuống đất, Vân Lang quyết định hôm nay sẽ lần nữa cùng Thái Tể đi vào hoàng lăng, lần này nhất định phải tới được chỗ của Tần Thủy hoàng, lúc đông người nhất lại là lúc an toàn nhất.

Bình Luận (0)
Comment