Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 175 - Q1 - Chương 175: Hết Thảy Rồi Cũng Chảy Về Đông. (3)

Q1 - Chương 175: Hết thảy rồi cũng chảy về đông. (3) Q1 - Chương 175: Hết thảy rồi cũng chảy về đông. (3)

Thái Tể nằm trên xe ngựa ôm cục chì nói không ngừng, giọng không lớn, từng chữ lại vô cùng rõ ràng rành mạch lọt vào tai Vân Lang.

Vân Lang chẳng nói chẳng rằng cứ thế chầm chậm kéo xe tiến lên, hai hàng nước mắt chảy suốt dọc đường đi, hai bên tối đen như mực, chỉ có ánh đèn leo lét soi đường.

Cho dù Vân Lang đã cố tình đi thật chậm, muốn nghe Thái Tể lải nhảm những điều khiến lòng người chua xót ấy, nhưng đường đi cuối cùng cũng hết, Thái Tể từ từ ngồi dậy, vươn tay vỗ vỗ vai Vân Lang vẫn cứ đi mải miết:” Được rồi, tới nơi rồi.”

Phía trước là trần hang rộng lớn, sàn lát đá, không có gì ngoài một cái đỉnh đồng cực lớn cao gần sát trần, một sợi dây xích từ trong đỉnh chạy tới phương xa, Vân Lang cẩn thận đặt xe xuống, thuần thục đốt dây gai to bên ngoài đỉnh.

Ánh sáng thuận theo dây xích sắt chạy đi, không ngờ một biển cát vàng xuất hiện ngay dưới chân Vân Lang.

“ Phía bên kia biển cát là cung thành, cung Hàm Dương ở đó, nơi cao nhất là Chương Đài, lăng tẩm bệ hạ ở trên Chương Đài.”

Vân Lang đỡ Thái Tể xuống xe, đứng bên vách đá nhìn biển cát rộng tới cả trăm trượng:” Bên trong có nhiều xác khô.”

“ Bên biển cát vốn có một cái thuyền, ngươi tìm xem, lần trước ta tới đây không đủ sức tìm.” Thái Tể chỉ hướng:

Vân Lang nhìn xích sắt:” Thuyền có treo trên xích sắt không?”

Thái Tể lắc đầu.

Vân Lang lại kiểm tra kỹ cái đỉnh lớn, thấy hai sợi xích đồng mỏng từ trong đỉnh đưa ra, liền kéo một cái.

Không lâu sau thấy một chiếc thuyền đáy bằng dài một trượng từ phía đối diện được kéo tới, trên thuyền không phải trống, mà có một túi đồ kim khí, nếu không phải là trên cát thì Vân Lang không thể kéo được.

“ Gia gia, phía trước có người.” Vân Lang nhìn cái túi rất kinh ngạc:

Thái Tể không hề ngạc nhiên mà cười ác độc:” Chỉ có người chết mà thôi.”

“ Nhưng túi đựng rất mới, không giống thứ đã lâu, có lẽ đột nhập vào hoàng lăng rồi.” Vân Lang cảnh giác rút gươm cầm tay nhìn quanh:” Hay là tại cháu phá hỏng cơ quan, nên tình cờ mở ra cửa nào rồi không?”

“ Có lẽ, nhưng phàm là người đụng vào đồ đạc trong cung thì chết là cái chắc, ta khẳng định với ngươi.” Thái Tể nói rất tự tin:

Vân Lang nhìn Thái Tể lại nhìn biển cát, dọc đường tới đây không phát hiện dấu vết nào, chứng tỏ đối phương đi đường khác, cẩn nhắc rồi nói:” Cháu đi trước, sau đó kéo gia gia và Đại Vương cùng qua, cẩn thận là hơn.”

Thái Tể thấy Vân Lang chuẩn bị chuyển tùi đồ ra ngoài, vội cản:” Đừng chạm vào, đồ người chết, người sống đụng vào không lành.”

Vân Lang đã có chuẩn bị, mỉm cười đeo găng tay da hươu lên, dùng móc sắt ném cái túi sang bên, sau khi lấy hết cả ra tới bên đỉnh đổng múc ít dầu đổ vào, cuối cùng cho một bó đuốc, giải thích với Thái Tể:” Chỉ cần dùng lửa luyện một phen, dù có thứ gì cổ quái trên đó cũng không đáng sợ nữa.”

Thái Tể lần này không chê y nhát gan mà gật gù:” Cẩn thận vẫn hơn, ta chết rồi, ngươi phải sống cho tốt.”

Vân Lang nhảy lên thuyền, vừa kéo xích sắt trượt qua bên kia, vừa nói lớn:” Tất nhiên là cháu sẽ sống thật tốt rồi, sống vui vẻ hơn bất kỳ ai trên đời này, cho gia gia nhìn thấy mà thèm.”

Thái Tể ngồi trên mặt đất dựa vào bụng Đại Vương, lẩm bẩm với nói:” Câu đó rất hay, ta thích nghe.”

Xích sắt kéo thuyền trượt đi trên cát, kéo thuyền vô cùng vất vả, mồ hôi trên mặt Vân Lang nhỏ xuống cánh tay, y không nhận ra, tốc độ chẳng giảm chút nào, một bộ xương khô đưa tay móc vào thuyền, cứ thế bị thuyền kéo đi.

Toàn là những cái đầu lâu há mồm thật to, lộ ra hàm răng trắng ởn như ác quỷ đang cười với Vân Lang, y vung đao chém đứt cánh tay, bộ xương khô ngã xuống, giống lữ hành nằm trên sa mạc chờ chết.

Mãi mới qua được, Vân Lang giơ nỏ lên, hai mắt mở thật to, hận không thể thu nạp hết thông tin trước mắt vào trong đầu.

Với một tòa cung thành mà núi, hai sợi dây xích chưa đủ chiếu sáng toàn bộ, Vân Lang cứ có cảm giác ai đó trong bóng tối nhìn trộm, lùng sục một phen không có thu hoạch gì chuẩn bị đưa Thái Tể và Đại Vương xem.

Đột nhiên một cánh tay khô như cành cây trong bóng tối thò ra, tóm lấy góc áo Vân Lang kéo khẽ, y khẳng định chắc chắn, không phải là bị cành cây móc vào như lần trước, chỉ hơi giật mình một chút rồi nhảy ngược lại tuốt gươm ra, y chỉ sợ những thứ hư vô xa xăm thôi, bị nó hành hạ một lần rồi. Người sống, nhất là người sắp chết không có gì phải sợ.

“ Nước, cho ta nước ...” Người kia gian nan lào thào vài chữ, hai tay cố đưa về phía trước khua khoắng:

Vân Lang lạnh lùng đá tay hắn ra, từ trên nhìn xuống, xác nhận hắn không có năng lực phản kích nữa mới tiếp tục kéo xích, đưa Đại Vương và Thái Tể qua.

Đồ trên người Đại Vương quá nhiều, làm nó không thể tung người nhảy lên, ngoan ngoãn đợi Vân Lang cởi bỏ vật nặng trên người, sau đó lên trước ngồi canh, đợi Vân Lang và Thái Tể, nó biết chỗ này nguy hiểm, không dám chạy nhảy lung tung.

Thái Tể đi lên nhìn người người kia, bình thản nói:” Người Hạng thị đấy, chúng mò vào tận đây rồi.”

Vân Lang lấy làm lạ:” Sao gia gia khẳng định được?”

“ Không nhìn thấy hình xăm ly long kia à?”

Vân Lang giơ cao đèn lồng lên nhìn, quả nhiên là thấy có mảng hình xăm ở vai người kia, chỉ là quá tối nên không nhìn rõ là xăm cái gì.

“ Gia gia, làm sao hắn vào đây được?”

Thái Tể cẩn thận ôm cục chì vào lòng rồi mới kể: “ Chuyện này phải nói từ lâu rồi, năm xưa Lưu Bang vào Hàm Dương trước Hạng Vũ khiến Hạng Vũ vô cùng bất mãn, lệnh Lưu Bang phải rút lui. Lúc đó thực lực Lưu Bang chưa bằng Hạng Vũ, phải cắn răng lui ra, nhường công đầu cho Hạng Vũ.”

“ Lưu Bang khi vào Hàm Dương có ba giao ước với bách tính, cơ bản là không tơ hào của dân, rất được lòng người, khi bị Hạng Vũ uy hiếp rút lui đã mang theo thứ quý giá nhất của Hàm Dương, đó là số thiết kỵ ít ỏi còn sót lại của Đại Tần ta. Kẻ đó rất giỏi thu phục lòng người. ”

“ Hạng Vũ vào Hàm Dương thì khác hẳn, ngày đêm chém giết, xác chết chất cao như núi, số thiết kỵ đi theo Lưu Bang biết chuyện thì thề báo thù, đợi tới khi Hạng Vũ binh bại ở Cai Hạ, ngươi có biết ai đã ép Hạng Vũ tự sát ở Ô Giang không?”

Vân Lang sực nhớ tới một truyền thuyết nói tới năm kỵ binh đất nung đã nghe lệnh Tần Thủy Hoàng giết chết Hạng Vũ, nói nhanh:” Là họ?”

“ Đúng.” Thái Tể cao giọng đọc vang vang:” Lang trung kỵ Vương Ế lấy đầu Hạng Vũ, Lang trung kỵ Dương Hi, Kỵ tư mã Lữ Mã Đồng, Lang trung Lữ Thắng, Dương Vũ mỗi người lấy một phần thi thể của hắn. Trong năm người này có bốn là cựu tướng Đại Tần ta, còn Kỵ tư mã Lữ Mã Đồng là một trong số Thần vệ chúng ta.”

Vân Lang nghe mà toàn thân nổi gai ốc, cảm giác khám phá bí ẩn của truyền thuyết và lịch sử làm người ta hưng phấn không thôi, đời sau rất nhiều người luyến tiếc cho Hạng Vũ anh hùng cái thế, hạ thấp Lưu Bang, nhưng chỉ luận việc này đã thấy Hạng Vũ không hợp làm hoàng đế bằng Lưu Bang.

....

Cá nhân mình cực ghét Hạng Vũ.

Bình Luận (0)
Comment