“ Giang sơn xã tắc với nhiều Thần vệ mà nói kỳ thực không còn quá trọng yếu, bọn ta vốn là gia thần của bệ hạ, sau khi bệ hạ giá băng, phận sự bọn ta chỉ là bảo vệ hoàng lăng mà thôi.” Thái Tể tiếp tục hồi tưởng, mỗi lần kể chuyện xưa cũ là ông ta lại rất có tinh thần: “ Hạng Vũ năm xưa khai quật lăng tẩm hoàng đế các triều Đại Tần ta, vơ vét bảo vật làm quân tư, hỏa thiêu cung A Phòng hủy diệt dấu vết Đại Tần ta, giết chết Tử Anh đoạt tuyệt nòi giống Đại Tần ta, người Tần chúng ta không hận Lưu Bang, chỉ hận Hạng Vũ.”
“ Hạng Vũ phá mười bốn tổ lăng của chúng ta, chỉ độc lăng tẩm bệ hạ là không tìm thấy, khiến hắn canh cánh trong lòng. Nói ra cũng là thiên ý, khi Hạng Vũ binh bại ở Cái Hạ, bị bao vây trùng trùng thì mật thám của hắn tại Quan Trung đã xác định được vị trí của hoàng lăng, nên hắn không cách nào uy hiếp tới hoàng lăng được nữa.”
“ Ha ha ha, nực cười cho đám thám tử đó, ngày Hạng Vũ bị chết, chúng thành cô hồn dã quỷ, không còn đại thế mà mượn, nên dây dưa tranh đấu với Thần vệ, mấy chục năm qua Thần vệ chết hết, Hạng thị bọn chúng cũng chẳng còn mấy nữa. Kẻ trước mắt là một trong số đó, có lẽ là thời gian trước ngươi làm hỏng cơ quan trong thành Hàm Dương, khiến chúng kiếm được đường vào, phải hỏi cho kỹ, đừng sơ xuất, đây là đại sự.”
Vân Lang gật đầu, dùng thừng lụa buộc chặt tên đó lại, giờ cách thời gian mình làm hỏng cơ quan đã hai mươi ngày, những kẻ này tiến vào chẳng lẽ không biết mang thức ăn? Ngoài ra thuyền ở bên này, vì sao hắn không lên thuyền?
Thật quỷ dị.
“ Buộc chặt vào, tộc nhân Hạng thị đều cường hãn vô cùng, người ta ăn no uống say, hai chúng ta không đánh lại đâu.”
Vân Lang nghe theo lời Thái Tể, lại lấy từ ba lô ra một đoạn xích sắt, buộc thêm lần nữa, rồi mới mở hồ lô nước đổ vào miệng hắn. Chỉ cho tên đó uống đúng hai ngụm, dù tên đó từ khổ họng phát ra tiếng xè xè như rắn cũng không cho, cho nhiều là giết hắn.
Thái Tể ngồi dưỡng thần một lúc rồi đốt đuốc lên, châm cái đèn dầu cực lớn trên tường, bờ biển cát liền như dưới ánh chiều tà úa tàn.
Vân Lang lúc này mới nhìn rõ tình trạng tên này, một thanh trường mâu đâm xuyên qua đùi trái, lên thêm một chút nữa thôi là đâm vào bụng, thiết mâu rất nặng, xuyên qua chân hắn rồi ghim vào tường hai xích, chẳng trách hắn thảm như thế.
Giơ đèn lồng nhìn kỹ thương thế ở chân, tên này đúng là xui thật, thiết thương không chỉ đâm qua đùi, mà còn xuyên qua cả xương, thế thì hết cách rồi.
Tên này rõ ràng là nhân vật đáng gờm, đùi có vết lửa đốt, nhờ đó hắn thoát khỏi vận mệnh mất máu quá nhiều mà chết, có điều giờ hắn coi như đã chết, uổng công chịu tội bao ngày.
Khóe mắt Vân Lang luôn chú ý trên trần đen xì, nói không chừng còn có thiết thương rơi xuống.
Khứu giác của Đại Vương rất nhạy, chẳng mấy chốc nó ngửi thấy mùi thịt thối, Vân Lang, Thái Tể cẩn thận theo nó tới nơi có một loạt gian phòng nhỏ xây trong những tiểu viện độc lập, mỗi gian phòng không lớn đều vàng son lộng lẫy, trải qua trăm năm thời gian ăn mòn vẫn phần nào nhìn ra diện mạo xa hoa ban đầu.
“ Đây là nơi ở của cung phi.” Thái Tể châm đèn lên, chỉ bộ xương nằm trên giường:” Đều là tuyệt thế mỹ nhân, không ai thua kém Trác Cơ mà ngươi từng sủng hạnh.”
Khóe môi Vân Lang hơi giật một cái, mỹ nhân lúc còn sống dù mỹ lệ đến mấy chết rồi cũng chỉ còn đống xương trắng, mái tóc đen nhánh năm xưa giờ xơ xác như đống cỏ khô.
Chăn gấm đắp lên người nàng bị người ta hất sang bên, bộ xương hẳn rất hoàn chỉnh giờ tán loạn, vị trí bụng có vết bạc.
“ Gia gia, bọn họ đều được cho uống thủy ngân à?”
Thái Tể gật đầu.
Vân Lang đứng ở cửa không muốn vào, Thái Tể không bận tâm tới sinh mạng, y thì có, trên mặt đất có hai thi thể, làm y càng không dám hành động tùy tiện.
Thái Tể đi tới bên thi cốt, cẩn thận đặt hài cốt mỹ nhân vào chỗ cũ, kéo cái chăn mục nát đắp lên người nàng, thở dài, lấy trang sức trên người thi thể bị tên bắn như nhím đặt bên gối, sau đó lui ra đóng cửa lại.
Đi hết một vòng, kỳ thực gian phòng bị làm hỗn loạn không nhiều, chỉ có ba cái thôi, cũng mỗi gian đầu là có xác địch.
Vận may của Vân Lang rất tốt, trước khóa viện tìm thấy một cái xe ngựa chưa bị nát, cái xe ngựa này rất nhỏ, hoa văn trang trí cũng hoa lệ.
Thái Tể mỉm cười:” Đây là hương xa bệ hạ du hành hậu cung, gặp được cung phi vừa mắt liền đưa lên xe đi dạo …”
Vân Lang tới giờ mới hiểu được cấu tạo của hoàng lăng, đây chính là thành Hàm Dương bị Hạng Vũ thiêu hủy trên mặt đất, chỉ là không được lớn bằng, song tinh xảo hơn nhiều, hơn nữa mọi công trình đều không thiếu thứ gì.
Đi tới một quảng trường không lớn, tim Vân Lang đập nhanh gấp bội, chính là nó, dòng sông thủy ngân trong truyền thuyết, dòng sông lấp lánh ngân quang mỹ lệ mà chết chóc. Mó đang chảy, nhưng không thể nhìn ra nó chảy, càng không có chút tiếng động nào, nếu không phải có gỗ mục trôi trên đó sẽ không phát hiện ra dòng sông vẫn chảy không ngừng.
Không chỉ có sông thủy ngân, còn có núi non, thác nước, núi cao, tuy không có cung điện, thành quách trên đó giống bản đồ nực cười của Hồ Hợi, song rõ ràng đây là tấm bản đồ với tỉ lệ vô cùng hoàn hảo, phía dưới là sông bạc, trên là sương mờ, chính giữa là cái cầu gỗ cong màu đỏ bắc qua, vẻ đẹp đó làm người ta nín thở.
“ Đây mới thực sự là Giang sơn xã tắc đồ.” Thái Tể ngồi trên xe ngựa hết sức kiêu hãnh giới thiệu với Vân Lang:
Vân Lang thì vội lùi lại lấy khăn tay lụa, gấp vài lượt nhổ bái nước bọt lên đó mới buộc lên mặt.
Đại Vương bướng bỉnh không chịu đeo khẩu trang, Vân Lang cuối cùng cưỡng chế nó bọc cái khăn ướt lên mũi, nó khó chịu lắm, bị Thái Tể tát một cái mới yên.
“ Khí đan sa hại người, từ thời Quả phụ Thanh khai thác đan sa đã biết rồi, thủ đoạn phòng hộ của người ta còn cao minh hơn ngươi. Đây là đạo phòng tuyến thứ hai Lý Tư dùng để bảo vệ hoàng lăng, những kẻ xâm phạm hoàng lăng tối đa chỉ có thể vượt qua biển cát, không thể qua được Giang sơn xã tắc đồ.” Thái Tể đủng đỉnh cho tay vào lòng lục lọi:” Ngươi không phải sợ, gió nơi này đều là từ ngoài thổi vào trong, khí đan sa chỉ tụ tập ở Chương Đài, không ảnh hưởng tới chúng ta.”
Vân Lang nhìn Thái Tể lấy ra hai thứ hình nửa vòng tròn, cầm lên nghiên cứu một lúc nhận ra là vỏ dưa và bột than, liền tháo ngay khăn tay trên mặt, buộc khẩu trang phòng độc của Thái Tể vào.
Nói chính xác thứ này ngoài là vỏ hồ lô, đục lỗ nhỏ, sau đó là bọc hai lớp lụa, giữa lớp lụa là bột than, cái này đúng là hữu hiệu hơn hẳn khẩu trang của y rồi, nhưng chưa bảo hiểm hoàn toàn, thủy ngân bay hơi, dù không thông qua hô hấp cũng có thể thâm nhập qua lỗ chân lông.
Nhưng ở thời đại này, Vân Lang không thể yêu cầu quá cao.
Thái Tể không đeo khẩu trang phòng độc, ông ta chỉ buộc một lớp vải dẫn Vân Lang bước vào Giang sơn xã tắc đồ.
“ Mỗi khi đại môn mở ra, nơi này phun ra vô số khí đan sa, đại môn đóng lại, chất dịch đan sa ngừng chảy, toàn bộ tòa Giang sơn xã tắc đồ không lưu động nữa.”
Vượt sông bằng một cây cầu đỏ, Vân Lang đứng trên cầu nhìn thác thủy ngân đằng xa mà tặc lưỡi, ăn chơi thế này chỉ Tần Thủy Hoàng làm được.