Thác thủy ngân chảy không phát ra tiếng động, tốc độ chảy lại cực nhanh, càng giống như đứng yên tại chỗ treo trên đồi đất không cao, hơi thủy ngân lẫn trong hơi nước không biết từ đâu ra giống sương mù quay cuồng ở phía trước.
Với độ đậm đặc của màn sương thủy ngân này, Vân Lang thấy trang bị hiện giờ của mình không cách nào qua nổi, miễn cưỡng xông vào, dù còn sống cũng tổn thọ ba mươi năm.
“ Ha ha ha, đó là vùng đất tử vong, lối đi không phải ở hướng đó, đừng sợ.” Thái Tể lấy lại án tín thái tể, ấn vào miệng trâu đồng ở cuối cầu đỏ, có thể nhìn ra, ông ta phải dùng sức rất lớn.
Một loạt tiếng lục cục răng rắc vang lên, bậc cuối cùng cây cầu đỏ tụt xuống, giống như ở lối vào, dưới đất xuất hiện một cái cầu thang xoắn ốc, toàn bộ bậc thang nối vào trụ đá lớn, Thái Tể thu ấn tín, vẫy tay gọi Vân Lang đi xuống dưới đất.
Cầu thang không quá dài, Thái Tể xuống trước đốt lên một cái đèn cung đình, phía trước có tới tận chín con đường bằng đá.
Thái Tể lấy bốt bản bạch ngọc ôm trong lòng, lưng thẳng tắp tiến lên hai bước quỳ bái, sau đó hô cao:” Thần, Chương Đài cung Thái Tể Cố Duẫn cầu kiến Thủy hoàng đế bệ hạ.”
Sau đó chỉ một cái chùy đồng nhỏ, ý bảo Vân Lang gõ vào cái chuông đồng treo phía trước chín cái.
Vân Lang làm xong lùi lại bên cạnh Thái Tể.
Cuối con đường phát ra tiếng động lớn, Thái Tể vội vàng kéo Vân Lang quỳ xuống khối bạch ngọc, ông ta khấu đầu.
Vân Lang không khấu đầu, mà y dùng tay đấm vào chỗ phải khấu đầu ba phát, sau đó đứng lên cùng với Thái Tể chật vật đứng dậy, hai mắt cảnh giác chú ý xem điều khác thường sắp xảy ra.
Chẳng có gì cả, Thái Tể dẫn Vân Lang đi tới con đường đầu tiên, căn dặn: “ Nhìn dưới chân, ta dẫm vào đâu, ngươi dẫm ở đó, ngàn vạn lần đừng nhầm.”
Đầu tiên dẫm vào viên đá hoa văn khổng tước, sau đó là tỳ hưu, voi lớn, chu điều, rồi lại khổng tước, tỳ hưu, voi lớn, chu điều ..
Chú ý tới dưới chân thì không cách nào chú ý xung quanh, mà phạm vi chiếu sáng nhỏ tới đáng thương. Hai người không khác gì đi trong đêm, trừ chỗ dưới chân thì chẳng nhìn được gì khác.
Cứ tưởng đơn giản, chỉ có vài cái hình lặp đi lặp lại, nhưng bước chừng được vài chục lần, Vân Lang mới phát hiện đây kỳ thực là một cái mê cung ngầm, rất dễ khiến người ta nhầm lẫn, muốn bước đi chính xác cần tập trung ý chí vô cùng cao độ. Nhận ra đáng sợ của nó, mồ hôi Vân Lang bất giác lấm tấm trên trán, không dám để ý gì khác ngoài bước chân phía dưới.
Con đường đi dài tựa hồ không có điểm kết, không thấy phía trước hay phía sau, bức tường cao dù ẩn trong bóng tối vẫn gây ra áp lực nặng nề, hơi thở Thái Tể sớm khò khè gấp gáp, chân không dám dừng chút nào, cứ như vũ đạo.
Không biết qua bao lâu, càng đánh mất cảm giác phương hướng, vừa bước ra khỏi viên đá cuối cùng, Thái Tể liền khụy người xuống, chuyện này hao tổn tâm trí cực hạn, người khỏe mạnh còn khó chịu nổi.
Vân Lang đỡ lấy, ông ta xua tay:” Mau đi châm đèn mỏ hạc phía trước.”
Nhận lấy cung đăng giơ lên quơ qua quơ lại, mé trái cách mười bước quả nhiên là một thứ bằng đồng hình chim hạc, vừa đi vừa thổi bấc lửa, dí vào mỏ hạc, chỉ nghe "phừng" một cái, ngọn lửa dài hơn trượng từ mỏ hạc phun ra làm Vân Lang hết hồn.
Thái Tể chống gối đi tới, nắm lấy đầu hạc xoay mạnh, ngọn lửa dài kia biến thành cột lửa, chiếu rọi bầu trời.
Mắt Vân Lang không kịp thích ứng với ánh sáng, chói như kim đâm vào, vẫn không muốn nhắm mắt.
Phía trước là cái sân rộng với chiếc cột đá lớn phải mấy người ôm, vô số người đang đứng, có trọng thần mũ cao râu dài, có tướng quân mình mặc khải giáp, có võ sĩ tay cầm chiến kích, hoạn quan áo đen buông thõng tay, cung nữ cầm đèn, mỗi người đều sống động như thật, mỗi nét mặt đều khác nhau.
Từ miệng hạc phun ra tất nhiên là khí mê tan, làm Vân Lang vô cùng kinh ngạc, y hứng thú thắp từng cái miệng hạc một, đến con thạch thú mồm rộng khi phun lửa càng như tiếng đại bác, một số con hạc nhỏ thậm chí còn nổ tung, đoán chừng là lúc đầu khí phun ra quá nhiều ...
Thái Tể dẫn tay Vân Lang đi tới đám hoạn quan áo đen, kiếm bậc thềm ngồi xuống, cởi vải trên mặt, thở đều thỏa mãn dựa vào lan can bạch ngọc, chỉ cung điện trên cao:” Đi đi, tới cận kiến bệ hạ, nhớ, thái tể là quan nhị đẳng, không được tới gần quan quách bệ hạ trong vòng hai mươi bước, nhớ kỹ.”
Hiển nhiên vừa rồi đi qua con đường dài kia đã tiêu hao hết chút sức lực cuối cùng của Thái Tể, ánh mắt nhanh chóng ảm đảm, giọng mỗi lúc một nhỏ. Vân Lang biến thời khắc đã tới, vẫn cố níu kéo, giọng run run:” Gia gia không phải muốn ở cùng huynh đệ Thần Vệ doanh à, sao lại nghỉ ở đây.”
Thái Tể chỉ chỉ cục chì trên lưng Vân Lang, bảo y đặt xuống, he hé mở ra, một đạo hào quang ngũ sắc chói lòa chiếu sáng khuôn mặt rạng ngời của ông ta, nhanh chóng đóng lại, ôm vào lòng, giọng thều thào gần như không nghe thấy:” Phải có người phụ trách với bệ hạ, khi bệ hạ sống lại, ta còn tới lĩnh tội ...”
“ Gia gia!” Nhưng gọi Thái Tể không trả lời nữa rồi, khuôn mặt Vân Lang thoáng đã đẫm nước mắt, nước mắt nước mũi chảy từng hàng bị y lau lem nhem như đứa bé mới nghịch bùn về, môi trề ra mếu mếu máo máo nấc từng hồi gọi, chỉ mong Thái Tể trả lời mình một câu:” Gia … gia …”
Một lúc lâu sau Thái Tể tựa hồ cũng nghe thấy tiếng y gọi, mở mắt ra cười hiền từ, khẽ xua tay, giọng nói như từ xa xăm vọng lại:” Đi đi, đi đi, ta mệt quá, nghỉ một lúc rồi tiễn ngươi ra, nhớ, khi vào đi thế nào, khi ra đi ngược lại, đừng quên khấu đầu ở khối bạch ngọc, sau đó nhìn cho rõ cái vòng tròn ở bên cạnh, thứ tự trên đó chính là phương vị cần dẫm vào, hà hà, đó là bí mật cuối cùng của thái tể rồi ... đi đi, gia gia đợi.”
“ Dạ.”
Vân Lang nghe thấy tiếng ông cười toe toét, khịt một cái thật lớn kìm nén nước mắt, lấy một cái thảm trải xuống đất, lấy cái nữa bọc lấy cái cục chì, đặt ở dưới đầu Thái Tể làm gối, động tác rất chậm, như muốn trì hoãn càng lâu càng tốt.
Nắm lấy ấn tín Thái Tể giao cho mình, đeo khẩu trang ngẩng cao đầu bước lên bậc thềm đá màu đen, trên thềm đá chỉ có một đôi kỳ lân khắc bằng đá, ngửa đầu nhìn phương xa.
Kỳ lân đá cao tới một trượng ba xích, nhưng không sống động như kỳ lân đời sau, mà dùng phương pháp điêu khắc truyền thần chế tác ra.
Vân Lang sở dĩ có thể nhận ra nó là kỳ lân vì trên người có vảy, thần thú có đầu rồng, thân ngựa không phải nhiều, trong đó kỳ lân là loại phổ biến nhất.
Nghệ thuật điêu khắc đá phát nguồn từ phương bắc, mà thợ điêu khắc đá càng sinh ra từ Tiền Tần, từ xưa có truyền thuyết nói trên cầu Hàm Dương có tượng Mạnh Bí, bức tượng này kéo cầu Hàm Dương, không cho nó rơi xuống sông. Tượng đá cao ba trượng (~9 mét), từng có thần tích xảy ra.
Từ sân đi lên Chương Đài, bậc đá rất cao, đi từng bước một khó khăn, không biết Tần Thủy Hoàng vì sao lại xây bậc thang cao như thế, chẳng lẽ ông ta nghĩ khi mình sống lại sẽ rất cao lớn?
Giữa mỗi bậc thang là viên gạch điêu khắc, là gạch Tần, chỉ riêng hoa văn quỳ long trên đó đã khiến Vân Lan tán thưởng không dứt.
Đi lên bậc thang đầu tiên, Vân Lang quay đầu lại nhìn Thái Tể, chỉ thấy ông ta đã mở hẳn cái cục chì, ngắm nhìn mắt chúc long, đã chẳng bận tâm tới Vân Lang làm gì nữa.
Không sao cả, bây giờ Thái Tế nhìn bao nhiêu cũng được.