Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 178 - Q1 - Chương 178: Tần Thủy Hoàng Đế.

Q1 - Chương 178: Tần Thủy Hoàng Đế. Q1 - Chương 178: Tần Thủy Hoàng Đế.

Vân Lang quay đầu nhìn hai người sắt khổng lồ, tiếp tục leo lên trên, hai người sắt này một cầm cự kiếm, một cầm cự phủ, kiếm phủ giao nhau chắn đường, bất kể ai muốn qua đều phải chui qua giữa chỗ giao nhau.

Vừa mới tới gần thì cái nỏ bên hông Vân Lang bay lên, nếu như không phải có móc, nó sớm bị dính vào cự kiếm cự phủ rồi, ngay cả chùy thủ trong lòng Vân Lang cũng rung rung muốn bay đi.

Bên cạnh có tấm bia đá không lớn, ghi hai chữ "tá giáp", Vân Lang giữ chặt chùy thủ chui qua, người khác có lẽ kinh hãi, chứ y sao có thể bị hai cục nam châm làm bất ngờ được.

Nỏ tiễn được lấy về, tuy làm đi ra có vất vả một chút, đi xa rồi sức hút liền nhỏ đi.

Hạng Vũ có lẽ không coi tài phú trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng ra gì, nhưng mười hai pho tượng sắt với ông ta mà nói quá quan trọng.

Ông ta là thống soái vô địch, nhưng không phải là nhà thống trị anh minh, khi ông ta dẫn đại quân tung hoành thiên hạ, Lưu Bang và bộ hạ ở Thục nghỉ ngơi, khi ông ta bình định thiên hạ kết thúc tác chiến kiếm một nơi dựng quốc lập nghiệp thì Lưu Bang dẫn đội quân vũ trang tận răng xuất sơn.

Ông ta đánh bại Lưu Bang vô số, lần nào Lưu Bang chiến bại cũng có thể về Thục dưỡng sức, chuẩn bị quay lại, còn Hạng Vũ vẫn tiếp tục tiêu hao nguyên khí không còn nhiều.

Trận Cai Hạ, Hạng Vũ chiến bại, không phải vì ông ta không dũng mãnh, mà vì vũ khí kẻ địch sắc bén hơn, khải giáp của địch chắc chắn hơn, binh sĩ của địch ăn no hơn, mặc ấm hơn ...

Lưu Bang cả đời là kẻ chiến bại trước Hạng Vũ, nhưng chỉ cần thắng một trận, thiên hạ từ đó mang họ Lưu.

Nếu Hạng Vũ có được mười hai người sắt, lịch sử sẽ viết lại.

Đứng trên đại điện nước Tần mã nghĩ tới Hạng Vũ, Lưu Bang rõ ràng không thích hợp, nhưng đế quốc Đại Tần nay chỉ còn mỗi lăng mộ này thôi, hẳn Tần Thủy Hoàng không ý kiến.

Đây gọi là thế thời thời thế, nếu vẫn là thời Đại Tần, sẽ có vô số thiết giáp kỵ sĩ khiến cho Vân Lang phải sinh ra sự tôn kính với ông ta.

Đại Tần nhờ thiết kỵ có thiên hạ, lại vì thiết kỵ mà mất giang sơn, đó là chuyện vô cùng công bằng.

Nước Tần tôn sùng màu đen, vì thế Chương Đài đen xì xì như đêm tối.

Một tượng đất xòe tay đứng ở bậc cuối cùng, khác với sáu người sắt uy vũ, tên này trông gầy gò, nếu người ta đưa tay ra rồi thì phải cho gì đó.

Vân Lang lấy một miếng vàng nhặt ngoài kia đặt lên tay hắn.

Vàng là thứ tốt, Vân Lang luôn nghĩ thế, vàng đặt vào tay, bụng tên đó nứt ra, để lộ cái mũ miện màu đen.

Vân Lang cầm lấy xem, nhận ra đây là trang phục thuộc về thái tể, năm xưa nhìn chắc là quý giá đẹp đẽ lắm, giờ đây dù chưa ai từng mặc cũng cũ kỹ lắm rồi. Giũ sạch bụi mặc lên, chỉ là đôi giày khó coi vừa đi vào đã rách, y đành đi lại giày cũ, lấy lại cục vàng trong tay tên hoạn quan, chuẩn bị bái kiến vị hoàng đế đầu tiên trong nền văn minh Hán tộc.

Trên Chương Đài đã rách nát lắm rồi, vì có gió, tất cả màn lụa đều xác xơ tan nát như đế quốc Đại Tần.

Tới đây Vân Lang không dám lỗ mãng, học Thái Tể cao giọng hô:” Thần được giao Chương Đài thái tể Vân Lang, cận kiến Thủy hoàng đế bệ hạ.”

Uỳnh!

“ Khụ khụ khụ ...” Vân Lang ho liên hồi, chắc là vì y hô lớn quá làm một cái cột treo màn đổ xuống, bụi đất đầy cả mặt:

Bụi đất tan đi, Chương Đài lại biến thành tòa cổ miếu chẳng ai ngó ngàng, tất cả thê lương, hoang vu, đổ nát đều có thể tìm thấy ở đây.

Vân Lang cảm thán đi vào đại điện, bước cuối cùng này thế nào cũng phải tiến lên, Thái Tể sở dĩ chưa chết là vì đợi y mặc trang phục thái tể mới ra gặp lần cuối.

Vân Lang thấy kim điện của hoàng đế rồi, như ở Bắc Kinh thấy của nhà Thanh, ở Khai Phong thấy của nhà Tống, ở Tây An thấy bản mô phỏng nhà Đường, nên kim điện triều Tần chẳng làm Vân Lang bất ngờ lắm dù quy mô lớn hơn triều đại sau.

Trong cung điện lớn toàn là cột to, đứng từ cửa nhìn vào cứ như là tới khu rừng cột vậy.

Sau mỗi cái cột là một giáp sĩ, dáng vẻ hung dữ như muốn ăn thịt người, Vân Lang không chút hoài nghĩ đám võ sĩ này vẫn còn năng lực sát thương, nhìn vũ khí trong tay họ là biết.

Vân Lang ném cục vàng xuống đất, cục vàng phát ra tiếng kêu giòn tan, cuối cùng xoay tròn trên mặt đất, cứ đi một bước thì ném ra một cục vàng, tới vị trí mà Thái Tể nói, dù tâm lý phản nghịch xúi y đi thêm bước nữa, Vân Lang vẫn kiên quyết dừng chân.

Học theo Thái Tể phất ống tay áo, lui về sau một bước, cử hành lễ nghi như vũ đạo, quỳ dưới đất hô vang:” Thần Chương Đài tân nhiệm thái tể Vân Lang bái kiến Thủy hoàng đế bệ hạ.”

Không một ai đáp lời.

Vân Lang vẫn nhìn quan quách trang trọng nói:” Thái tể đời thứ tư Cố Duẫn nay khí huyết khô kiệt, thọ không bao lâu, vì thế tiến cử thần làm thái tể đời năm hầu hạ bệ hạ, mong bệ hạ ân chuẩn Cố Duẫn cáo lão, Vân Lang thay thế, thần không phụ sự ủy thác của bệ hạ, trông coi lăng tẩm chờ bệ hạ trở về.”

Quan quách im phăng phắc, chẳng có bộ xương khô quắt đẩy nắp đi ra tóm lấy Vân Lang ăn ngáu nghiến, chẳng có giọng nói kỳ quái đáp "chuẩn", chỉ có tĩnh mịch như cũ.

Vân Lang không vì thế mà có chút bất kính nào, lấy bó thể trúc đọc vang:” Thần Chương Đài thái tể Vân Lang khải tấu bệ hạ, nay Hán thất lộng quyền, ngụy đế Lưu Triệt như hổ lang, lùng giết nghĩa sĩ Đại Tần ta, lại có dư nghiệt Hạng thị liên tục quấy nhiễu, chúng thần liều chết phản kích, chưa tới ba năm Thần vệ đã tử thương hết, chỉ còn thái tể Cố Duẫn ...”

Tần Thủy Hoàng nằm đó, lặng lẽ nghe Vân Lang kể những khốn cảnh mà các Thần vệ không cách nào vượt qua, vì ông ta hiểu rõ, Vân Lang muốn hạ đoạn long thạch xuống, phong bế tòa cung thành này, nhưng không nói ra được câu nào ...

Thân thể ông ta dù có đan sa bản hộ cũng không chống lại được thời gian, dần dần thối rữa.

Vân Lang đốt ( trần tình biểu phong bế lăng mộ), đứng lên nhìn quan quách cách đó hai mươi bước:” Bệ hạ, thần nghĩ làm như thế là điều tốt nhất cho mọi người. Mất rồi không cần đoạt lại, hiện thực đã thánh sự thực không cần xoay chuyển, người mất đi hoàng quyền tối cao vô thượng, nhưng để lại cho con cháu một giang sơn thống nhất, hoàng quyền không là gì so với công tích người sáng tạo ra.”

“ Hai nghìn năm sau, mọi người vẫn nhớ tới Thủy hoàng đế hùng phong hiển hách, nhớ tới vị đế vương đã đem toàn bộ tộc ta thống nhất làm một.” Nói tới đó Vân Lang cung kính quỳ xuống vái lạy:” Xin bệ hạ yên nghỉ.”

Vân Lang trang trọng bái lạy ba cái, sau đó bóp tắt cung đăng, để bóng tối lại cho hoàng đế, xoay người đi về phía ánh sáng.

Hoạn quan nứt bụng kia vẫn đưa tay ra, vẫn nụ cười nịnh nọt đó, Vân Lang khép bụng hắn lại, giúp hắn chỉnh lại trang phục, lấy ấn thái tể ra xem rồi thu về, đặt một miếng vàng lên tay hoạn quan coi như hối lộ, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, tâm trạng thoải mái nhảy từng bước xuống bậc thềm.

Hết thảy kết thúc rồi, nếu Thủy Hoàng đế nghe thấy lời của mình, ông ấy hẳn sẽ rất hài lòng, Đại Tần không còn, nhưng giang sơn ông ấy lập ra nghìn năm sau còn đó, còn rộng lớn hơn nhiều lần, mọi người còn ghi nhớ công tích của ông ấy, có gì không hài lòng chứ.

Bình Luận (0)
Comment