Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 179 - Q1 - Chương 179: Âm Hồn Trăm Năm.

Q1 - Chương 179: Âm hồn trăm năm. Q1 - Chương 179: Âm hồn trăm năm.

Vân Lang lúc quay ra không dám gây sự với hai người sắt nữa, y đã nếm đủ mùi đau khổ vì họ rồi, tuyệt đối không dám chạm vào.

Có điều khi đi tới đài tá giáp thì dừng lại, thời đại này không dễ kiếm nam châm, y muốn lấy một ít để làm kim chỉ nam đem tặng.

Lấy một cái chùy đồng từ võ sĩ bên đường, cẩn thận gõ vào thanh cự kiếm sau đó nhảy vội ra sau, không phát hiện người sắt có phản ứng liền vung chùy đập mạnh vào mũi cự kiếm.

Coong!

Bất chấp cánh tay tê rần, Vân Lang nhảy lùi lại chờ đợi.

Đợi rất lâu không có động tĩnh gì, lần này yên tâm hơn đi tới đập thêm cái nữa, mũi cự kiếm nứt gãy rời ra, rơi xuống đất xoay xoay vài vòng rồi bị hút trở lại.

Vân Lang cần lực mới cạy được cái mũi kiếm nặng hai cân ra khỏi thanh cự kiếm, chống lại lực hút cường đại của nó, nhảy xuống thềm ...

Con tỳ hưu phun lửa vẫn phun lửa, qua thời gian dài như vậy mà ngọn lửa không hề nhỏ đi, nhìn từ dưới lên, cột lửa phải cao trăm trượng.

Thái Tể ngủ rồi, mũ rơi cả xuống đất, bị gió thổi ra xa, tóc bạc cũng lất phất theo gió, mặt mang nụ cười ấm áp.

“ Gia gia, người xem, cháu về rồi, cháu đã cận kiến bệ hạ, cũng đã thay trang phục thái tể rồi, người xem có hợp không?” Vân Lang giang tay xoay một vòng khoe áo mới, nhưng Thái Tể không đáp lại lời y, không nhìn y, chỉ chăm chú nhìn cục chì.

Kỳ thực Vân Lang cũng đã lường trước được việc này rồi, lòng đau xót nhưng không khóc nữa, cởi mũ ra từ từ ngồi xuống, gom mái tóc bạc phơ thư thớt tán loạn của Thái Tể lại, đội mũ lên cho ông, đã ngủ như thế rồi còn ôm cứng lấy cục chì, y rút hai lần không được, nụ cười trên môi như đang muốn nói :" Ngươi cho ta rồi thì chớ mong lấy lại."

“ Cháu không muốn lấy lại, chỉ muốn để chỗ khác, gia gia ôm như vậy không thấy nặng à? Ngủ như vậy không thoải mái đâu “ Thái Tể không buông, Vân Lang hết cách, giúp Thái Tể chỉnh lại cái thảm lộn xộn, dựa lưng vào thềm đá, lặng người ngồi đó rất lâu mới nói:” Gia gia, cháu đi đây, người ở lại nhé, bệ hạ đã biết hết mọi chuyện rồi, dù trở lại cũng chỉ có ban thưởng cho gia gia, không trách người đâu.”

Cúi xuống hôn lên cái trán nhăn nheo, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen hoàng lăng, Vân Lang hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm tình, đeo ba lô lên, lầm lũi đi về phía đường cũ, phải đi thôi nếu không sợ rằng chính y không muốn đi nữa.

Lối đi vào hoàng lăng lớn cỡ nào, tòa mê cung này rộng ra sao, không tới đó không sao lý giải được tâm lý sợ hãi khi ở bên trong đó, nhất là khi một đám hơi thủy ngân xám bạc lan khắp lối đi, Vân Lang dù đeo khẩu trang thì vẫn toát mồ hôi.

Khó khăn lắm mới ra được mê cung, nhìn khối bạch ngọc, Vân Lang mới bình tĩnh lại, ngồi xuống tìm mâm ngọc mà Thái Tể nói, dập đầu ba lần theo như Thái Tể muốn, quan sát thứ tự ký hiệu, bố trí rất khéo léo, nếu không dập đầu sẽ không khởi động cơ quan, không quan sát ở khoảng cách gần không nhận ra. Nói cách khác kẻ bất kính với Tần Thủy hoàng sẽ không bao giờ biết được bí mật này.

Vân Lang ngồi dậy lấy chùy đồng trong ba lô ra, đập lên miếng bạch ngọc, tới khi nó tan nát không nhận ra hình thù gì nữa mới gom số ngọc vỡ ném vào mê cung.

Tòa hoàng lăng này không vào nữa là tốt nhất.

Chưa đi qua Giang sơn xã tắc đồ, mặt Vân Lang trở nên âm trầm, vì y mơ hồ nghe thấy tiếng gầm của Đại Vương, y quá quen thuộc với nó, nên nghe ra sự phẫn nộ lẫn ủy khuất trong đó.

Vân Lang giơ nỏ lên, nhìn lối đi tối om om, do dự mãi không có gan đi vào con đường mà Thái Tể nói là vùng đất tử vong.

Nghĩ một lúc, Vân Lang cất khẩu trang đi, lấy vải ướt buộc lên mũi, treo khẩu trang lên hông tượng đất, cắn răng đi qua Giang sơn xã tắc đồ đầy khí thủy ngân.

Một hồng y đại hán tuổi chạc bốn mươi, thân hình vạm vỡ, khí khái phi phàm, đứng ở bên biển cát, thấy Vân Lang bước tới thì chắp tay:” Hạng Thành bái kiến Đại Tần thái tể, không biết chuyến này thay đổi thái tể có thuận lợi không?”

Vân Lang thong thả đi khỏi sương thủy ngân, cởi khăn ướt ra cười nhàn nhã ung dung như gặp lại bạn cũ:” Bệ hạ rất hài lòng với bản thái tể.”

Hạng Thành cười sang sảng:” Chúc mừng, chúc mừng, không biết thái tể có thể dẫn ta cùng vào diện kiến thiên nhan.”

“ Xem ra không dẫn cũng không được, chỉ là không biết con hổ của tại hạ đâu?”

Hạng Thành rất hài lòng với câu trả lời của Vân Lang, vỗ tay hai cái, sáu đại hán khiêng một tấm ván gỗ lớn tới, Đại Vương tứ chi dang rộng, bị người ta nhét móng vào lỗ, buộc chặt, thấy Vân Lang há miệng kêu liên tục.

Vân Lang nhìn sáu đại hán thương tích đầy mình, không ngờ y nhận ra bốn người trong đó, bọn họ cũng chắp tay thi lễ với y, đều là những dã nhân hay tới Vân gia trao đổi, trong đó có thiếu niên trẻ tuổi từng trông cá, chăm sóc ngựa cho y. Lúc này Vân Lang bình tĩnh đến kỳ lạ, không tức giận cũng chẳng sợ hãi vì bị người ta theo dõi, chỉ thở dài lắc đầu:” Chỉ còn chừng này sao, Hạng thị các vị cũng điêu linh rồi.”

Hạng Thành cũng rất cảm khái:” Cố Duẫn không ra, xem ra đã chết bên trong, tộc thái tể ngươi nay chỉ còn ngươi à?”

Vân Lang đau đớn gật đầu:” Bên trong rất nguy hiểm, ngươi có chắc muốn đem tộc nhân cuối cùng hủy hoại ở đây không?”

“ Sắp trăm năm rồi, thế nào cũng phải có cái kết, hai tộc chúng ta tuy chém giết bao năm, nhưng chẳng ai hơn ai. Các ngươi giữ hoàng lăng trăm năm, bọn ta muốn khai quật nó, ha ha ha, đã chẳng thể nói đây là chuyện gì nữa.” Hạng Thành nhìn những người đi theo mình, chua chát nói:” Nếu nói Hạng thị bọn ta vì bảo tàng, ha ha ha, bằng vào những dũng sĩ đã chết của Hạng thị, đi đánh cướp trăm năm cũng không kém gì bảo tàng Thủy hoàng lăng. Mọi người đều dựa vào một hơi cuối cùng mà cầm cự, giờ nên có cái kết, nếu không thì quá có lỗi với những người chết rồi.”

Vân Lang thầm than đáng tiếc, Hạng Thành trông có vẻ bình thường, kỳ thực giống Thái Tể bị những âm hồn kia ám ảnh tới điên loạn, nếu sinh ra ở hoàn cảnh khác có lẽ là hảo hán đội trời đạp đất, nhìn hắn có thể mường tượng dáng vẻ Hạng Vũ năm xưa, nói ra suy đoán của mình:” Vậy là vì mười hai người sắt kia?”

Hạng Thành cười như điên dại:” Ngươi xem, nay bọn ta chỉ còn lại bảy người, ngươi nói làm sao lấy được người sắt nặng trăm vạn cân đi, rồi làm sao mà nấu chạy nó ra làm kim thiết được? Dù là được, lấy đâu ra người khơi lên phong vân?”

Vân Lang nói: “ Năm xưa có bài ca: Sở tuy ba hộ, vong Tần tất Sở, Hạng vương dựa vào tám nghìn con cháu Giang Đông mà tung hoành thiên hạ, uy phong cỡ nào, các ngươi không có dũng khí ấy sao?”

Hạng Thành không ngờ Vân Lang lại nói tới chuyện này, thoáng thất thần một chút như hồi tưởng , cuối cùng vẫn chán nản lắc đầu:” Bảy người chẳng thể làm gì?”

Vân Lang mỉm cười:” Tám chứ.”

“ Hạng Bình chết rồi, ta rút thiết thương ra, hắn băng huyết mà chết.”

Vân Lang chỉ bản thân:” Ta nói ta.”

Hạng Thành sững sờ nhìn mấy người còn lại, tiếp đó cả đám cười ngoặt ngoẽo, cười như nghe thấy chuyện hoang đường nhất thiên hạ.

Vân Lang tới bên Đại Vương, đưa tay vuốt ve nó:” Có gì buồn cười?”

Hạng Thành thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi:” Vì sao?”

“ Chuyện đó mà không thông à, chúng ta trông có vẻ không đội trời chung, nhưng với triều Hán mà nói, chúng ta đều là dư nghiệt tiền triều phải giết.” Vân Lang bình tĩnh phân tích:” Tộc thái tể chỉ còn mình ta, các ngươi chỉ còn bảy người, nếu như ta nhân cơ hội vào hoàng lăng mà đồng quy vu tận, hai tộc ta coi như hết. Thế chẳng bằng chúng ta đoàn kết, xem xem có thể lợi dụng binh giáp trong này kiếm con đường sống mới không?”

Bình Luận (0)
Comment