Hạng Thành im lặng, nhìn Vân Lang cởi trói cho Đại Vương cũng không ngăn cản, suy nghĩ rất lâu mới nói:” Sao ta tin ngươi được?”
“ Các ngươi hẳn tìm hiểu rồi, ta không phải là hậu duệ của Thần vệ, ta chỉ là đứa cô nhi được gia gia ta nhận về nuôi, ta chưa từng giết tổ tiên các vị, các vị cũng không giết cha mẹ ta, chúng ta không thù oán, lòng trung thành của ta với gia gia, không phải với Đại Tần mà ta chưa bao giờ thấy. Trên kia ta có trang tử lớn, có gia nhân, đó mới là nơi ta thuộc về.” Vân Lang lấy ấn tín thái tể ra ném cho Hạng Thành:” Các ngươi hẳn muốn thứ này chứ gì?”
Hạng Thành gật đầu thừa nhận lời Vân Lang, suốt thời gian dài quan sát y, nhận thấy Vân Lang chỉ là thiếu niên bình thường không hề có chút gì giống với Thần vệ âm u trước kia. Vươn tay bắt lấy thứ Vân Lang ném cho, giơ lên chỗ sáng xem kỹ, tức thì mừng rỡ, vì lúc vào không có ấn tín, ở hẻm âm phong đã tổn thất mất ba người.
“ Xuỵt, ngoan nào, ngoan nào.” Vân Lang vuốt ve Đại Vương đang nhe răng nanh gầm ghè muốn xông vào tấn công đám người kia, giờ chưa phải lúc, nhìn bộ dạng bình đạm của Hạng Thành là biết hắn căn bản không sợ Đại Vương:” Có hai người nữa của các ngươi trúng bẫy chết trong kia, được một thời gian rồi, sao chúng đi riêng.”
“ Hạng Bình không đợi được, hắn muốn kiếm ít vàng bạc không có ấn ký rồi bỏ đi.”
Vân Lang lắc đầu:” Trên vàng bạc đều bôi bí dược, sao chúng bất cẩn thế, đã tiếp xúc với hoàng lăng cả trăm năm mà vẫn còn sơ ý.”
Hạng Thành nhìn trần lăng cao vời:” Bị lợi làm mờ mắt.”
“ Giờ có ấn tín Thái Tể ở trong tay, ngươi định làm sao? Nếu cố xông vào Giang sơn xã tắc đồ và mê cung, ngươi phải chuẩn bị tổn thất nhân thủ.”
“ Không có cách vẹn toàn à?”
Vân Lang thương cảm chỉ màn xương thủy ngân quay cuồng:” Gia gia ta chết trong đó, ngươi sẽ không cho rằng là ta hại chứ?”
Hạng Thành biết Vân Lang và Thái Tể tình như phụ tử, liền lắc đầu.
Vân Lang buộc khăn ướt lên, ồm ồm nói:” Đi chứ?”
Hạng Thành nhìn sáu tộc nhân sau lưng, nói với người tuổi cao nhất:” Hạng Bá, ngươi theo sau thái tể.”
Lão giả có vẻ không muốn, nhưng không dám trái lệnh, cắn răng nói:” Ta có thể vào, nhưng Hạng Kiệt thì phải ở lại đây tiếp ứng.”
Hạng Thành tức giận:” Ta sẽ ở lại.”
“ Ngươi cầm ấn tín Thái Tể, sao có thể không vào? Ngươi yên tâm giao nó cho người khác sao?” Vân Lang thân thiết nói:” Người ít tuổi nhất ở lại đi, Tiểu Kiệt phải không, ta thấy ngươi hay trêu ghẹo Tiểu Trùng, nha đầu đó cũng có ý với ngươi đấy, ở lại đi, cho dù toàn bộ chúng ta có chết, cũng có một người biết bí mật hoàng lăng, không tới mức chết uổng phí.”
Lời Vân Lang vô cùng hợp tình hợp lý, sáu người kia đồng loạt nhìn Hạng Thành với ánh mắt khinh bỉ, Hạng Kiệt lớn tiếng nói:” Ta muốn đi theo bá bá, đầu lĩnh, giao ấn tín cho ta, bọn ta lấy được bảo vật, ngài chỉ được một thành thôi.”
Lời của Hạng Kiệt khiến Hạng Thành bị sỉ nhục mất cả thể diện, dẫm chân nói:” Tất cả đi vào.”
Vân Lang vỗ vỗ đầy đẩy Đại Vương một cái, nó lặng lẽ lui vào bóng tối, nằm im.
Thấy Vân Lang đã xoay người đi về phía trước, chẳng mấy chốc ẩn trong sương mù, những người còn lại vội vàng theo sau, không kịp để ý con hổ không đi theo.
Khi đi qua tượng đất kia, Vân Lang nhanh tay tráo khẩu trang, buộc nó lên miếng vải ướt, thế là hô hấp càng thêm gian nan.
Kỳ cảnh của Giang sơn xã tắc đồ khiến đám người Hạng Thành sững sờ, bất kể là sông chảy, hay hồ nước tĩnh mịch, trong làn sương mỏng đều có vẻ đẹp kỳ ảo không thuộc về nhân gian.
Vân Lang dùng ống tay áo rộng của thái tể che mũi, hít thở càng lúc càng khó khăn, thấy người của Hạng thị đã dừng bước, y cũng không thúc giục, tin rằng nếu trúng độc thủy ngân, đám này còn thảm hơn y.
Bảy người này rõ ràng không đồng lòng, bất kể là tên Hạng Bình lẻn vào hoàng lăng trước đó hay là tên Hạng Thành ỷ mạnh uy hiếp người khác, bọn chúng đều bên bờ sụp đổ rồi.
Tộc thái tể đã nội chiến, giờ tới Hạng thị cũng là điều tất nhiên thôi.
Thái Tể chưa bao giờ coi Hạng thị là uy hiếp, dù lần cuối cùng vào hoàng lăng cũng không bận tâm tới đám người này, một con chim tham ăn, đối phó không khó.
Vân Lang là người đầu tiên đi qua Giang sơn xã tắc đồ, nơi này sương thủy ngân không đậm, nhanh tay tháo khẩu trang ra cho vào lòng, thầm thề, chỉ cần rời nơi này, y sẽ ngay lập tức đi bài thủy ngân.
Hạng Thành là người thứ hai đi ra, nhìn thấy Vân Lang đứng đó đợi thì thở phào, chỉ là trên râu tóc tên này lấm chấp giọt thủy ngân, nhưng chúng nhanh chóng rơi xuống, chẳng mấy chốc biến mất:” Tiếp theo làm sao?”
Vân Lang chỉ tượng trâu ở cuối cầu đỏ:” Cho ấn tín vào miệng nó, sau đó gõ chuông đầu, quỳ bái đan tê, đợi bệ hạ triệu hoán.”
Hạng Thành đi nhanh tới bên tượng trâu, song do dự một lúc mới cho ấn tín vào, ấn mạnh.
Sáu người kia lần lượt đi ra, Hạng Kiệt còn hưng phấn luôn mồm nói với Hạng Bá về kỳ cảnh vừa thấy, ngây thơ nói chuyện với Vân Lang mấy câu, giống thân phận chỉ là dã nhân chứ không phải hai phe đối địch.
Vân Lang cũng mỉm cười trò chuyện với hắn, còn quan tâm chỉ mê cung căn dặn:” Nhớ kỹ không được dẫm nhầm gạch, trình tự là khổng tước, tỳ hưu, đại tượng, chu điểu, nhầm là sẽ phát động cơ quan đấy, vạn vạn lần cẩn thận.”
Đây là lần đầu tiên tiến xa như thế, là hậu nhân Hạng thị, hắn biết quang cảnh này, phía trước chính là Chương Đài cung, là mục tiêu cả trăm năm qua của gia tộc. Hạng Thành kích động tới mắt đỏ ngầu, bảo Vân Lang:” Ngươi đi trước đi.”
Vân Lang còn cẩn thận dặn dò những người kia một lần nữa rồi đi trước, đi rất chậm, lần lượt theo thứ tự, những người kia nhìn chằm chằm.
Tám người xách cung đăng mỹ lệ người trước bám sát người sau đi qua đường, do đã đi qua một lần, ước lượng khoảng cách của nó, nên Vân Lang nhẹ nhàng hơn nhiều, còn những người kia thì tập trung cao độ, cứ nhìn chằm chằm dưới chân chỉ sợ bước nhầm, không cả để ý tới Vân Lang nữa.
Vân Lang thử đi nhanh thêm vài bước, thấy những người kia vẫn không hề phát hiện ra, liền dốc hết tốc độ tiến về phía trước, lần nữa nhìn thấy bức tượng phun lửa, cẩn thận nấp trong bóng tối, xem phản ứng của Hạng Thành.
Dưới ngọn lửa rừng rực, tất cả các bức tượng đều phát ánh vàng rực rỡ, trên Chương Đài, sáu người sắt đứng sừng sững chia hai hàng, làm khung cảnh càng thêm uy nhiêm hùng vĩ.
Vân Lang thấy mình quá cẩn thận rồi, đám người Hạng thị vừa ra khỏi đường liền la hét ầm ĩ, như đám ăn mày nhìn thấy núi vàng, khẽ lắc đầu xoay người đi ngược trở lại:” Gia gia, người Hạng thị tới đủ rồi, gia gia sẽ bớt cô quạnh. “
Đi được nửa đường mới nghe thấy tiếng hét điên dại của Hạng Thành, Vân Lang tăng tốc rời mê cung, tháo ấn tín khỏi miệng trâu, dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua cầu đỏ, tới bên biển cát vội vội vàng vàng cởi hết quần áo trên người, gọi Đại Vương tới, lấy túi đổ hết nước lên đầu, lại thống khoái uống tới không còn giọt nước nào.
Nằm bên bờ biển cát, thấy dạ dày như sóng biển đang quay cuồng, đấm mạnh vị trí dạ dày, một vòi nước phọt ra làm Đại Vương giật mình nhảy tránh.
Lửa trên dây xích đã mờ đi, thời gian hẳn đã qua rất lâu, sương mù phía Giang sơn xã tắc đồ càng đậm.
Vân Lang ném đồ lên thuyền, đợi Đại Vương nhảy lên, gian nan kéo xích đi qua biển cát, lần này không thấy xương cốt trong biển cát, chỉ có cát vàng cọ vào đáy thuyền kêu sàn sạt.