Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 181 - Q1 - Chương 181: Tất Cả Kết Thúc Ở Đây. (2)

Q1 - Chương 181: Tất cả kết thúc ở đây. (2) Q1 - Chương 181: Tất cả kết thúc ở đây. (2)

Là kỹ sư thường xuyên tiếp xúc thủy ngân, chì mà nói, Vân Lang đã phải học nát cách ứng phó với nó rồi, trúng độc thụy ngân mạn tính là nhiều nhất, chủ yếu phát sinh trong quá trình sản xuất, do thời gian dài hít phải hơi thủy ngân từ vật phẩm gây ra.

Triệu chứng là thần kinh bất thường, viêm nướu, co giật.

Khi Vân Lang phát hiện mình bất tri bất giác chảy nước dãi thì biết mình đã trúng độc rồi, sau đó là hoa mắt chóng mặt, tâm tình cáu kỉnh, vẫn cố giữ cho bản thân tỉnh táo.

“ Quay lại đây!” Một tiếng rống từ sau lưng Vân Tranh truyền tới, tiếp đó là ánh sáng bạc bay vun vút, keng một tiếng, dính vào ba lô của y, là đoản kiếm dài hơn một trượng:

Hạng Thành không biết bằng cách nào thoát khỏi được mê cung, đang đứng ở bờ kia biển cát, ra sức kéo dây xích.

Vân Lang giơ rìu lên chém đứt xích, sợi xích dài như con rắn chết rũ xuống biển cát, chỉ còn đầu kia buộc vào đỉnh đồng. Không ngờ Hạng Thành không chùn bước mà nhảy xuống biển cát, từng bước từng bước đi tới, bất chấp hai chân càng lúc một lún sâu ...

Cẩn thận không bao giờ thừa, câu này lần nữa chứng minh là đúng, Vân Lang khi qua biển cát vẫn buộc thừng lụa, nên khi xích đứt, y vẫn còn thừng mà dùng.

Chỉ tiếc là thuyền quá nặng, mỗi lần kéo là một lần như bị đập búa vào đầu, để giữ tỉnh táo, Vân Lang cắn chảy máu lưỡi, tiếp tục di chuyển về phía bên kia.

Hạng Thành trúng độc còn sâu hơn Vân Lang cũng đang cắn răng cầm cự, nhưng vùng vẫy trong cát được mấy lần ngoi người vô ích, cát cứ liên tục lún xuống, kéo theo thân thể của hắn.

Hạng Thành rốt cuộc không tiếp tục được nữa, vươn tay ra, khẩn cầu:” Cứu ta với.”

Vân Lang dừng thuyền lại, giơ nỏ lên:” Tưởng ta ngốc như ngươi chắc.”

Nói xong bóp cò, ba mũi nỏ vun vút bay ra, Hạng Thành vội đưa tay đỡ, hai mũi nó trúng tay, nhưng bị thứ gì cản lại, treo lõng thõng trên tay áo, chỉ có mũi cuối cùng là trúng vai hắn.

Á ...” Hét một đau đớn, Hạng Thành bất chấp đau đớn, nhưng hắn không cách nào chống lại cát lún:

Vân Lang thấy Hạng Thành sắp xong đời rồi, tiếp tục kéo thừng, giờ y không chỉ cần nhiều nước, còn cần ăn cà rốt, càng cần có người chăm sóc.

Chỉ còn đoạn ngắn nửa thôi là sang được bờ bên kia, Đại Vương nhe răng gầm gữ, Vân Lang quay đầu nhìn, tức gì giật mình.

Tiềm lức con người trước khi chết thật đáng sợ, chỉ thấy Hạng Thành không ngờ một tay tóm lấy mạn thuyền, người giãy dụa trong cát như con cá, ánh mắt đầy van nài:” Cứu ta.”

Vân Lang lạnh lùng giơ rìu lên.

Hạng Thành tuyệt vọng, giữ chút tôn nghiêm cuối cùng:” Chặt đầu ta, đừng chặt tay, để ta toàn thây, ta không muốn làm bạn với sa quỷ.”

“ Đó không phải sa quỷ, là xác khô trước kia chết trong biển cát, tay họ móc vào y phục ngươi đó.” Vân Lang xoay đầu rìu, đập vào tay Hạng Thành:

Hạng Thành rú thảm thiết, tay bị đập nát vẫn không chịu buông ra.

Vân Lang dụi mắt ngày một mờ:” Đừng chống cự nữa, ta đã cố gắng giúp ngươi toàn thây rồi, nếu còn đập tiếp ta cảm thấy mình giống súc sinh quá, ngươi tự buông tay ra đi, ngươi đã trúng độc rồi, dù sang được bên kia cũng không sống nổi đâu, tội gì làm khó ta?”

Hai mắt Hạng Thành đỏ như cai cục than, gân nổi chằng chịt trên trán, khóe mắt vì trợn quá lớn mà toét ra, hai dòng máu chảy ngoằn ngoèo như rắn bò.

Chỉ nghe hắn gầm một tiếng dữ dội, đầu kia chiếc thuyền chúi xuống, đầu còn lên nhỏng lên, Hạng Thành như con phi ưng rút mình khỏi cát, mang theo hai bộ xương khô, rơi mạnh xuống bờ biển.

Vân Lang cuống cuồng giữ chặt lấy dây thừng, Đại Vương gầm vang vọt ra khỏi chiếc thuyền, há mồm ngoạm vai Hạng Thành.

Tiếng xương cốt vỡ nát truyền vào tai Vân Tranh, đừng thấy Đại Vương bình thường như con mèo lớn lười nhác tham ăn mà nhầm, ngay cả đùi trâu nó cũng cắn gãy được, xương cốt yếu ớt của nhân loại càng không là gì với nó.

Đại Vương gừ gừ hất mạnh đầu, thân thể Hạng Thành xoay mấy vòng, rơi bịch xuống sàn đá.

Vân Lang nghe mà ê răng, chỉ cú ngã vừa rồi cũng có mười mấy cái xương gãy.

Đại Vương nhìn Hàng Thành thân thể vặn vẹo không còn ra dạng người, vẫy đuôi hí hửng chạy tới bên cạnh Vân Lang, dụi đầu vào hông y đòi thưởng, chẳng khác gì con chó con, ai còn nhận ra vua bách thú đáng sợ vừa rồi?

Vân Lang xoa đầu nó khen ngợi, đeo ba lô lên nhảy ra khỏi thuyền cát, đi qua chỗ Hạng Thành đang không ngừng nôn ra máu, nói:” Đứng ở lập trường của ta, thật ra chúng ta không hề có thù oán gì, các ngươi đáng lẽ có thể sống yên lành.”

Hạng Thành miệng phun bong bóng:” Hạng ... thị, diệt tộc rồi.”

Vân Lang lắc đầu:” Đừng lo, ta không định ta không định kiếm chuyện với gia quyến của ngươi đâu, một đứa bé mười mấy như Hạng Kiệt còn phải tới đây thì chứng tỏ các ngươi không còn người nữa. Thói đời này sống không dễ, vì cuộc tranh đấu vô nghĩa, khổ sở bao người cả trăm năm, tất cả sẽ kết thúc ở nơi này đi, không còn ai bị hại nữa.”

Một ngọn đuốc đang cháy vào đỉnh đồng, tức thì cả đỉnh đồng biến thành ngọt đuốc lớn, dầu cá kình bị lửa lớn nung nóng tan ra, sôi lên tràn ra khỏi đỉnh, dầu chảy tới đâu, lửa đuổi theo tới đó.

Ánh lửa nhảy nhót trong đôi mắt kinh hoảng của Hạng Thành, hắn chưa cam tâm, hắn đã tới rất gần rồi, chỉ còn một chút nữa, vươn tay về phía đỉnh đồng như tuyệt vọng ngăn cản nó, bên tai đã nghe thấy tiếng sụp dổ, trước mắt hắn là màu đỏ rực, không rõ là lửa hay là máu, dồn hết hơi tàn rống lên:” Không ~~~~~~”

Uỳnh!

Một tia chớp sáng rực rạch ngang bầu trời, mưa lớn ào ạt như đang than khóc, đêm tối không có một ánh đèn, giữa đồng hoang một bóng người như thây ma từ dưới đất ngoi lên.

Người đó ngửa mặt nhìn trời gào lớn, cứ thế trần truồng đứng trong mưa, mặc nước mưa gột rửa thân thế, sau đó loạng choạng bước đi, mỗi bước chân đều khó nhọc, tiến về phía trước, không hề dừng lại.

Không lâu sau có bóng lớn nữa lao ra, gừ gừ mấy tiếng đuổi theo cái bóng trước kia.

Sấm sét vẫn nổ đi đùng trên đầu, mưa gió hoành hành bao phủ kinh sư của Đại Hán, không ít người quỳ xuống cầu khẩn, chưa ai quên cơn mưa lớn năm ngoài, không ít người bất chấp đêm tối chạy ra ngoài đồng, tín sứ xông pha mưa gió cầm hổ phù đi khắp nơi điều động binh sĩ chuẩn bị ứng phó thiên tai sắp tới.

Trước lúc thân thể mất đi tri giác thì Vân Lang về được tới căn nhà nhỏ trên đỉnh núi, mắt vô hồn gọi một câu “gia gia!”, căn nhà trống không chẳng ai đáp, bản thân y không hiểu vì sao mình lên được tới đây, run rẩy đốt bếp, lấy tấm da gấu run run như lá thu trong gió.

Toàn thân Vân Lang không có chỗ nào bình thường, giọng khàn, cổ rát, chân tay nhẹ bẫng, đầu nặng như đeo đá, trán thì nóng ran, hai mắt Vân Lang hõm sâu, vất vả lắm khơi được ngọn lửa lên, lý trí cuối cùng bảo y phải bắc một nồi cháo gạo, cho rất nhiều nước, phải húp cháo nóng thì cơ thể mới có sức chống trọi, nhưng lửa bùng lên thì y cũng ngã xuống hôn mê...

Đại Vương có linh tính biết Vân Lang không ổn rồi, nó chạy tới dùng đầu đẩy thân thể mềm oặt của y, đẩy mấy cái không có phản ứng, lại liếm lên mặt, Vân Lang vẫn nằm im. Đại Vương ngửa cổ phá ra tiếng hú dài, ngoài kia mưa vẫn rơi như trút, tiếng nước mưa xối xả đập lên vách đá che lấp mọi âm thanh trời đất.

Bình Luận (0)
Comment