Uỳnh!
Tia chớp loằng ngằng như con rắn điện bổ nhào một cây cổ thụ giữa đồng, bổ nó làm hai, giữa trời mưa gió quả cầu lửa vẫn bùng cháy sáng rực.
Trời đã khuya, người Vân gia trang vẫn chưa ngủ, mấy thiếu niên nhanh nhẹn trèo lên nóc nhà lợp thêm vài lớp lá khô trên mái, phó phụ đứng ngồi không yên, hận không thể chạy ra ngoài đồng che cho ruộng rau, mưa lớn thế này, rau dập nát hết cả, có vài thứ rất quý, thiếu gia ngày ngày ra trông.
Cũng có người vô tâm ngủ say chẳng trời đất gì như Tiểu Trùng, cho tới khi như bị ai đó tát vào mặt, choàng tỉnh dậy bực bội mắng:” Đại Vương, mày về khi nào thế, đã bảo không được liếm mặt … á, làm cái gì? “
Đại Vương ngoạm lấy mép váy Tiểu Trùng kéo đi, Tiểu Trùng ra sức quẫy đạp không ăn thua, bị nó lôi xềnh xệch trên mặt đất.
Hồng Tụ ở gian bên cạnh nghe tiếng la hét thì chạy sang, vừa nhìn thấy Đại Vương, câu đầu tiên là:” Thiếu gia đâu rồi?”
Đại Vương lập tức nhà váy Tiểu Trùng ra, chạy tới bên Hồng Tụ ngửa cổ gầm gừ liên tục, Hồng Tụ chạy lên tầng hai không thấy Vân Lang đâu, lại chạy xuống, vội vàng nói:” Tiểu Trùng tỷ tỷ, thiếu gia có chuyện rồi, mau đi gọi cha tỷ đi, Đại Vương muốn chúng ta theo nó đấy.”
Tiểu Trùng nghe vậy chẳng kịp mặc váy nữa, chạy ra tiền viện đập cửa phòng cha mình, Lương Ông chưa ngủ, nhanh chóng ra mửa cửa, nghe nữ nhi kể xong thì vội vàng cầm lấy đèn bão bằng da trâu chạy ra, Hồng Tụ và Đại Vương đi một quãng rồi, soi đèn đuổi theo.
Bọn họ chạy tới đâu là Vân gia trang náo loạn tới đó, Lương Ông quát tháo không cho người khác đi theo.
“ Hầu gia, hầu gia.” Gia phó Tào Phúc ra sức lay Tào Tương đang ngủ say như chết:
Tào Tương chưa mở mắt đá một phát làm Tào Phúc ngã lăn, ngồi dậy nhìn hắn với ánh mắt giết người.
Tào Phúc nói vội:” Hầu gia, con hổ trở về, nhưng không có Vân tư mã, nó dẫn người đi rồi, chỉ e Vân tư mã có chuyện.”
“ Cái gì!?”
Tào Tương tỉnh ngủ hẳn lao khỏi giường, hắn ở trong Nghênh Phong lâu, đây là lầu các đẹp nhất Vân gia, cao ba tầng thực sự, mở cửa phía đông có thể thấy Vị Thủy, mở cửa phía tây có thể thấy toàn bộ Vân gia trang khắp nơi đốt đuốc sáng trưng, bóng người thấp thoáng, có vẻ toàn bộ trang tử đã bị đánh thức rồi.
Phía chuồng ngựa có tiếng ngựa hì dài, sau đó hai kỵ sĩ phòng đi, Tào Tương chỉ thoáng thấy khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng của Hoắc Khứ Bệnh, người còn lại chắc là Lý Cảm.
“ Chờ ta với.”
Tào Tương chạy xuống lầu thì hai người kia đã đi xa, hướng họ đi là Ly Sơn, nơi đó một mảnh tối đen nào có thấy gì khác, muốn đuổi theo cũng chẳng được, miệng lẩm bẩm cái gì nghe không rõ.
…. ….
“ Hắt xì …” Vân Lang hắt hơi một cái thật to, tùy tiện quyệt nước mũi chảy thành dòng, xoay mặt về phía mặt trời, hấp thụ nhiệt lượng tỏa ra từ ngôi sao đó:
Hồng Tụ đặt hai chân thiếu gia vào chậu nước nóng, đôi bàn tay nhỏ bé lau chùi tỉ mỉ, Tiểu Trùng thì cùng cha đem số thẻ trúc chất đống như núi chuyển ra ngoài.
Đất trống ngoài nhà đá đã có đống lửa lớn, vô số thẻ trúc biến thành tro trong đó.
“ Thiếu gia, phải đốt hết sách sao, tiếc quá.” Tiểu Trùng không nỡ ném thẻ trúc trong tay đi, nhiều cái chế tác rất đẹp.
Lương Ông xỉa tay vào trán mắng:” Lắm mồm, thiếu gia bảo ngươi đốt thì đốt, sau này chớ lắm mồm.”
Vân Lang yếu ớt hỏi Hồng Tụ:” Ác tặc đã đi chưa?”
Hồng Tụ biết thiếu gia hỏi ai nên phì cười, lắc đầu:” Chưa ạ, có điều ao nước đã sắp làm xong, mấy ngày nữa là có thể cho nước vào.”
“ Vậy tức là đã xong rồi, vì sao còn chưa đi?” Vân Lang giọng bực tức, lúc này tâm trạng y không tốt, chẳng rảnh đâu mà bao dung người khác, còn là kẻ chiếm nhà mình:
“ Theo Mạnh Đại, Mạnh Nhị học ấp gà, lại theo Lưu Bà học ươm tơ, học trồng rau, xem ra không muốn đi nữa. Thiếu gia, một quý nhân học những cái đó làm gì?”
Vân Lang ngẫm nghĩ rồi đáp:” Có lẽ nàng ta đang bù đắp thiếu sót trước kia, thiên hạ này, hoàng đế phải biết làm sao quản lý nam nhân, hoàng hậu phải biết làm sao quản lý phụ nhân. Trước kia nàng ta không hiểu, đang muốn bù đắp.”
“ Thiếu gia, người không ở nhà mười ngày, có một người kỳ quái tới, dáng vẻ nho nhã, chỉ là cứ nói chuyện lại làm người ta cười chết thôi.” Tiểu Trùng đi vào chẳng biết nhớ tới chuyện gì mà chưa nói hết đã cười khanh khách, bộ dạng vô tâm:
Hồng Tụ thở dài giải thích:” Người đó tự xưng là Đông Phương Sóc, tuổi hai tư, nhậm chức ở Công xa thự, người quận Bình Nguyên, tỳ tử không thích hắn, hắn là kẻ thiếu đứng đắn.”
Vân Lang mỉm cười xoa đầu cô bé mới mười tuổi:” Bằng đấy tuổi đã biết thế nào là không đứng đắn rồi à? Rảnh rỗi thì học Tiểu Trùng ấy, vô tư vô lự, mười tuổi mà sống như ba mươi tuổi, không mệt sao?”
Kỳ thực Hồng Tụ ở Vân gia lâu, cũng hoạt bát hơn không ít, nhưng mà so với người cùng trang lứa, nó rõ ràng chững chạc hơn rất nhiều, giảu môi lên:” Tỳ tử cũng muốn thế lắm, nhưng trong nhà quá nhiều người vô tâm vô tính làm việc chẳng biết suy nghĩ rồi, tỳ tử phải suy nghĩ nhiều một chút.”
Vân Lang cười lớn, Tiểu Trùng biết Hồng Tụ nói mình nhưng chẳng để ý còn ngốc nghếch cười theo, chỉ có Lương Ông thầm lắc đầu lo cho khuê nữ ngốc tương lai gả đi đâu.
Toàn bộ số thẻ trúc biến thành tro trong ngọn lửa lớn, không thể không đốt đi, đám Lương Ông đã biết chỗ này, những kẻ khác sẽ mò tới nhanh thôi, Vân Lang biết vẫn còn nhiều người hứng thú với lai lịch của mình lắm, cần phải phá hết, không để lại chút dấu tích nào, vì bản thân cũng vì trọng trách bảo vệ giấc ngủ của Thủy Hoàng đế. Có điều văn tự trên đó thì đã ghi nhớ vào đầu Vân Lang, kỳ thực cả căn nhà thẻ trúc, nếu viết vào sách giấy, cũng chỉ là quyển mỏng thôi.
Thân thể Vân Lang hư nhược, vô cùng hư nhược, nếu không phải Đại Vương dẫn ba người Tiểu Trùng tới, y chưa chắc đã qua được đại nạn này.
Khi Tiểu Trùng tới thì Vân Lang đã gày tọp đi, vì tiêu chảy, cả gian nhà đá thối hoắc mù thiên.
Cho dù được Tiểu Trùng, Lương Ông, Hồng Tụ cứu sống rồi, Vân Lang từ chối ăn bất kỳ thứ gì ngoài cháo cà rốt.
Thứ này có thể thanh lọc thủy ngân còn trong máu, dù chẳng dễ ăn, nhất là ăn liền mấy ngày cái mùi vị làm người ta ăn vào đã muốn ói ra, Vân Lang quyết làm cho triệt để.
Cà rốt ăn nhiều thì toàn thân sẽ vàng đi, đó là do chất carotene gây ra, khiến Vân Lang ngày xưa trắng trẻo ngon miệng, giờ vàng võ bệnh tật, chỉ khá hơn người tắt thở một chút thôi.
Vừa dứt được tiêu chảy thì mỗi ngày y lại uống rất nhiều nước, thế là đái suốt.
Mấy ngày qua nhìn nước tiểu của mình từ đỏ sậm thành vàng nhạt, sau đó trong suốt, Vân Lang vô cùng hoan hỉ, chứng tỏ độc tố đã thải ra gần hết. Có điều nhiễm độc thủy ngân là chuyện rất nguy hiểm, bây giờ không sao, tương lai khó mà nói được, phiền toái nhất là ảnh hưởng tới đời sau, mà Vân Lang đã hứa với Thái Tể là sẽ sinh một đống con.
Nghĩ tới Thái Tể, tim Vân Lang nhói đau, tiếp tục cưỡng ép mình ăn cà rốt, thứ này ăn ít thì thấy ngon chứ ăn nhiều thì mùi vị không cách nào hình dung.
Có điều Vân Lang vẫn dùng tư thái ưu nhã nhất ăn cà rốt, khiến cho Tiểu Trùng nghĩ là cà rốt rất ngon, thế là bất giác cũng cầm một củ ăn.
Nàng là đồ tham ăn, Vân gia cứ thu hoạch rau củ gì mới, người ra tay đầu tiên là Tiểu Trùng, đứa bé này có sự cuồng nhiệt lớn với đồ ăn, chỉ cần ăn được là không cố kỵ.
Thế là chỉ sau hai ngày, Tiểu Trùng cũng vàng như Vân Lang, làm y cười rất gian ác.