Rảnh rỗi không làm gì, Vân Lang ngồi trên ghế tựa ngẩn người nhìn hoàng lăng đằng xa, đó là thói quen của Thái Tể, giờ thành thói quen của y.
Gia gia đi rồi, mình làm gì đây?
Nếu như trong lăng mộ đó không có Thái Tể, Vân Lang sẽ mau chóng quên nó, bây giờ, Thái Tể ở bên trong, nó thành phần mộ mà Vân Lang thành chiếu cố, mỗi lần thanh minh phải đi bái tế.
Vậy là ước nguyện cuối cùng của Thái Tể đã thành rồi, hẳn ông ở dưới kia đang mỉm cười.
Thứ quý giá nhất đẹp nhất trong lòng mỗi người là hồi ức, cùng với tuổi tác ngày càng cao, tưởng niệm đó ngày một mạnh mẽ, thành chấp niệm không thể thay đổi. Chấp niệm của Thái Tể là vinh quang xưa cũ của Đại Tần, của Vân Lang là ngày tháng đơn gian sống trong căn nhà đá.
Y đã phóng hỏa đốt cháy liên hệ giữa thành Hàm Dương và Chương Đài, như thế mới chỉ hoàn thành một nửa công tác phong bế hoàng lăng.
Vân Lang không thấy chôn vùi bảo tàng có gì không ổn, số châu báu đó nên để cho hậu thế thì hơn, còn về phần truyền thuyết mười hai người sắt đúc từ toàn bộ vũ khí thiên hạ càng là trò cười, khi đó vẫn là cuối thời kỳ đồ đồng, có mấy đồ sắt, chất lượng chẳng ra sao, hãy truyền thuyết cứ để là truyền thuyết đẹp đẽ đi.
Cứ chôn hết trong mộ là tốt nhất, Vân Lang định sau này sẽ trồng trên ngọn đồi đất kia thật nhiều bụi gai, để sau này đám du khách rảnh rỗi thích mò lên đó hoài cổ thủng mông chơi.
Các thái tể dùng trăm năm biến bình đài ngoài hoàng lăng thành cái đồi đất, di chuyển trấn mộ thú ngoài lăng, hủy đường đi, biến xung quanh thành hoang nguyên. Đây là cách bưng tai trộm chuông rất tốt, cần tiếp tục, cùng với sự giúp đỡ của thời gian, sẽ dóa dần ký ức về lăng mộ Tần Thủy Hoàng trong đầu mọi người.
Vân Lang muốn mọi người nhớ tới công tích của Tần Thủy Hoàng, hi vọng mọi người quên đi ngôi mộ của ông.
Mùa thu Trường An mưa nhiều, đó là để bù đắp cho mùa hè hạn dài, thật may mắn cơn mưa lớn kia chỉ kéo dài một ngày đêm, sau đó chưa tạnh hẳn, song thành giống như mưa phùn.
Thứ mê đắm lòng người nhất là mưa thu liên miên, giọt mưa rất nhỏ, nhiều lúc chỉ như sương mù, rơi lên mặt mới thấy ướt.
Vân Lang gầy tong teo, thời gian trước còn cười Tào Tương như que trúc, bây giờ y so với Tào Tương càng tệ hại.
Tiêu chảy thường là dẫn tới bệnh dịch, ở Đại Hán một khi tiêu chảy không ngừng là ngoài cửa người bệnh sẽ treo một tấm vải, nói với khách chớ tới.
Tiểu Trùng, Hồng Tụ và Lương Ông chiếu cố Vân Lang tất nhiên không tiện tiếp xúc với người ngoài.
Căn nhà đá của Vân Lang tất nhiên cũng thế, đám Hoắc Khứ Bệnh tới thăm Vân Lang cũng không được vượt qua tảng đá lớn.
Có điều bọn họ có cách biểu thị tâm ý của mình.
Đại Vương lúc này thành sứ giả giao lưu với người khác của Vân Lang, mỗi ngày khi nó quay về nhà ngủ thường chở theo rất nhiều đồ tốt.
Vô số thuốc bổ, cái này của Tào Tương, hắn nhiều nhất là thuốc các kiểu, nhưng muốn uống vào bụng thì phải xem đã. Cá mặn thượng hạng, đây là của Hoắc Khứ Bệnh rồi, còn ghi kèm là cá mặn trừ tà, chẳng biết hắn nghe ở đâu ra, chín phần bị bọn bán cá lừa rồi.
Món quà của Lý Cảm làm Vân Lang hoan hỉ nhất, là một mỹ nữ trúc phu nhân được điêu khắc chuẩn xác, không biết có tâm tư gì.
Ha ha ha, A Kiều cũng có quà, còn là món quà tốt nhất, nàng cố chấp cho rằng, một số người có thể trường thọ là vì trong nhà nhiều vàng, chỉ cần nhìn vàng, cho dù có bệnh gì cũng mau khỏe. Vân Lang nhìn bánh vàng được đánh rửa sáng bóng còn ngốc nghếch cắn thử, sau đó cười một tràng dài làm Hồng Tụ sởn tóc gáy, y nghèo đến điên rồi ...
Còn về Trương Thang, nói thế nào đây, một tấm lụa trắng, bên trong bọc một cái ngọc bội, ý là Vân Lang có thể vào lúc nào đó đề xuất một yêu cầu không quá quan trọng với ông ta.
Lời hứa của Trương Thang, Vân Lang không biết có thể tin không, y vẫn cẩn thận thu lấy, cất kỹ.
Ở triều Hán, cảm sốt cũng là một loại bệnh dịch, tiêu chảy không ngừng càng là bệch dịch.
Thường thì một người mắc một loại dịch được coi là bệnh nặng, hai loại dịch về cơ bản là không còn thuốc chữa nữa, cho nên không tiếc tặng cho Vân Lang món quà quý nhất, như lời hứa của Trương Thang vậy.
Ai hay tin về Vân Lang cũng thở dài nói một câu, trời cao ghen ghét kỳ tài, cho rằng y không sống được lâu nữa.
Mãi tới tận khi Vân Lang mặc dù trông như bộ xương khô, nhưng vẫn ngâm suối nước nóng gặm chân gò ăn ngon lành, Hoắc Khứ Bệnh mới mừng mừng tủi tủi tin rằng Vân Lang không chết được.
Nhìn một mỹ thiếu niên giờ đây trơ xương sườn, mặt mày vàng võ, tóc tai xơ xác như yêu quái, không khỏi đau lòng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, không ai biết căn nhà đá kỳ quái kia tồn tại từ bao giờ, có phải Vân Lang đã từng sống ở đó trước kia hay không? Hỏi thì Vân Lang chỉ cười cho qua, không ai muốn truy cứu nữa, người còn sống là tốt rồi, ít nhất bây giờ chưa phải lúc truy cứu.
Hoắc Khứ Bệnh cũng ngâm mình trong ao, ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi Vân Lang, cứ như sợ y có thể lăn đùng ra chết bất kỳ lúc nào vậy, tình trạng Vân Lang lúc này thực sự rất tồi tệ:” Sau này phải cẩn thận đấy, bệnh tật một khi tới, chỉ biết cắn răng mà chịu, không biết lúc nào ông trời thu nhận.”
Vân Lang quay đầu nhả xương vào cái bát tô, bệnh bản thân ra sao y tự rõ, tuy trông thê thảm một chút, nhưng về cơ bản không còn đáng ngại nữa, vỗ ngực trơ xương, cười tươi tỉnh:” Mang cho ta một nồi móng giò nữa, ta sẽ khôi phục, đánh với ngươi ba trăm hiệp.”
Tào Tương đi qua đi lại đưa tay so với Vân Lang, cười hả hê:” Cuối cùng cũng có người gầy hơn ta, ha ha ha.”
Lý Cảm chăm chú nhìn Vân Lang gãi cằm:” Xem ra ta tặng cho ngươi cái gối Trúc phu nhân có tác dụng rất lớn, có điều tuy Trúc phu nhân chế tác tinh xảo song chỉ là đồ vật, đừng dùng quá nhiều tinh lực vào nó, âm dương mất cân đối, để khỏe rồi ta dẫn người tới Dương Lăng chơi.”
Vân Lang kiếm cái gương đồng để soi, vén mí mắt ra nhìn cho kỹ, Hoắc Khứ Bệnh nói mắt y không có tơ đỏ, y muốn xác nhận lại, trúng độc thủy ngân đâu đùa được.
“ Cằm nhọn má hóp có gì mà nhìn.” Hoắc Khứ Bệnh thấy động tác nữ tính của Vân Lang thì lo lắm, sợ y bệnh nặng một hồi mà biến tính, vội nói chuyện liên quan tới hùng phong nam nhi:” Bệ hạ đã cho phép mở rộng Nhạn Môn Quan rồi, lại đặt Sóc Phương quận ở Tịnh Châu, một vạn bốn ngàn hộ, đành là hành động chưa từng có, biên cương tức thì mở rộng bốn trăm dặm. Nơi đó là địa bàn của Cổ Lâu Phiền, rời đất vàng là đối diện với lãnh địa Cốc Lễ Vương, xem ra bệ hạ thấy đầu năm đả kích hắn chưa đủ, muốn tiến một bước.”
Tào Tương ngáp một cái:” Chuyện đó thì liên quan cái rắm gì tới bọn ta.”
Ly Cảm bất mãn:” Liên quan tới phụ thân ta.”
Tào Tương xì một tiếng rất khó chịu:” Cho dù phụ thân ngươi thắng lợi trở về, người được hưởng là đại ca ngươi, tước vị của phụ thân ngươi không có phần cho ngươi, ngươi muốn vươn lên thì huynh đệ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực. Ngươi có biết chuyện khiến ta ghét nhất là gì không? Chính là tước vị Bình Dương hầu được thừa hưởng này, làm ta nói cái gì, người ta cũng đi hỏi mẫu thân ta xem có nên nghe không? Hừ!”