“ Đã bảo ngươi đừng qua lại với tên Đông Phương Sóc đó mà ngươi không nghe, giờ xem xem, ngươi ăn nói kiểu gì đấy?” Hoắc Khứ Bệnh đập nước, hắn kỳ thực rất khâm phục cữu mẫu của mình, nghe kể hồi nhỏ cữu mẫu còn muốn trở thành nữ tướng quân, lớn lên mới biết nữ nhân không thể ra chiến trường rất đau khổ, trong mắt hắn, nam nhân không so được với cữu mẫu:
Vân Lang lại lần nữa nghe tới tên Đông Phương Sóc liền nổi hứng, hỏi vội:” Tên đô làm sao?”
Lý Cảm đập nước cười khành khạch:” Là tên rất thú vị, năm xưa bệ hạ tụ tập chí sĩ có tài trong thiên hạ, bảo họ dâng biểu kể sở trường của mình. Tên này dùng hơn ba nghìn tấm thẻ trúc trình bày ưu điểm của bản thân, khiến bệ hạ phải xem hai tháng mới hết. Đoán chừng là nể tình hắn viết nhiều chữ như thế cho đợi chiếu chỉ ở công xa thự, kết quả là đợi liền tám năm.”
“ Sáu ngày trước hắn tới tặng xe ngựa cho nương nương, bọn ta thấy hắn khôi hài mới gọi tới uống rượu, tên đó uống say đứng ở đại sảnh nhà ngươi la hét. Đại khái là nói bản thân thủa nhỏ thông tuệ, khắc khổ đọc sách, thông hiểu thi thư, am tường binh pháp Tôn Tử, nay đã ba mươi, người cao chín xích, hai mắt sáng như minh châu, răng chỉnh tề như vỏ sò, dũng cảm như Mạnh Bí, nhanh nhẹn tựa Khánh Kỵ, liêm khiết như Bảo Thúc, tín nghĩa như Vĩ Sinh.”
“ Đại khái là hắn toàn đức toàn tài toàn mỹ rồi, người như hắn đủ thành đại thần của bệ hạ, vậy mà vì sao giờ vẫn phải ủy khuất sống qua ngày ở Công xa thự.”
Nghe Lý Cảm thuật lại thôi mà Vân Lang cảm giác tên này phải kiêm tể tướng của La Mã, Hung Nô lẫn Đại Hán mới xứng tài.
Lặng lẽ nghe đám Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Lý Cảm tranh luận, thời đại mà học vấn chở đầy năm xe này là cực hạn tưởng tượng của mọi người, với Vân Lang mà nói thì năm xe thẻ trúc chưa chuyển tải hết nội dung của cuốn ( Tam Quốc diễn nghĩa).
Hoắc Khứ Bệnh dù chỉ trích khẩu khí của Đông Phương Sóc nhưng không cười nhạo học vấn của người ta.
Vân Lang bỏ gương đồng xuống:” Hay các ngươi hẹn Đông Phương Sóc tới đây một chuyến, nghe các ngươi nói, ta cũng hứng thú với người này.”
Tào Tương phẩy tay:” Người này quan chức tuy thấp, nhưng không phải ai muốn gặp cũng được, nếu không phải khi đó bọn ta đang uống rượu, còn hắn đi đường khát nước thì chưa chắc thèm để ý tới đâu, hắn kiêu ngạo lắm.”
Vân Lang vỗ ngực:” Khó gì, để ta viết một phong thư, hắn sẽ cưỡi khoái mã mà tới.”
“ Không thể nào, sinh nhật mẫu thân ta chuyên môn gửi thiếp mời cho hắn, đến ngày hắn chỉ gửi quà mà không tới, nói là mẫu thân ta quang hoa rực rỡ, là tiên quân hạ phàm, hắn là tiểu lại tiên gia, nhìn mẫu thân ta là tiêu tan, nên không dám tới. Lý do vớ vẩn, mẫu thân ta bảo người này hoạt kê, không nhắc tới nữa.”
Vân Lang ồ một tiếng hiểu ra, Trường Bình nói một câu hoạt kê, kết quả Đông Phương Sóc sau này xuất hiện trong Hoạt kê liệt truyện của Tư Mã Thiên như thằng hề, đúng là hại người không nhỏ.
“ Không đùa với các ngươi đâu, ta viết thư là hắn sẽ tới.” Vân Lang đứng dậy choàng áo tắm làm bằng vải gai lên người, thắt thêm cái đai vải, trông qua kỳ thực chẳng khác mấy quần áo thời này.
Ba người kia cũng hứng trí, không tắm nước nóng nữa, cùng đi theo xem rốt cuộc Vân Lang lừa Đông Phương Sóc thế nào.
“ Thiếu gia về rồi.”
Vân Lang vừa mới chờ về là Vân gia liền chó chạy gà bay, đám phụ nhân sớm nghe nói gia chủ bệnh nặng, thấy người như cái xác khô gần như không nhận ra, đã thế còn mặc mỗi cái áo đi chân đất chạy loạn, thế là tiếng than khóc dậy đất, mấy người chạy về nhà lấy chăn lớn choàng lên người y.
Người nắm tay, người sờ chân, cứ khóc, khóc mãi Vân Lang đi vài bước lại đứng lại an ủi, thế là lại có một cái chăn đắp lên người.
Ồn ào tới mức A Kiều cũng bị kinh động, chạy ra ngoài nhìn một thiếu niên gầy gò tới mức không thể nhận ra là ai, đi giữa đám đông đang khóc lóc ầm ĩ, vừa cảm động vừa thương, đến khí Vân Lang bị đống chăn nặng làm ngã quay ra đất thì mới bám lan can cười gập người.
Tào Tương chỉ Vân Lang cười ha hả:” Ta đã bảo là ...”
Hoắc Khứ Bệnh bất cần biết Tào Tương định phun ra thứ rắm gì, đá chân hắn một cái:” Im, chuyện tốt qua miệng ngươi cũng không lọt tai nổi nữa.”
Khó khăn lắm mới tới được tòa lầu nhỏ, đó là vì A Kiều nghe nói Vân Lang bị bệnh mới khai ân, nếu không bốn người bọn họ tiếp tục ra lều mà sống.
Vân Lang nói là làm, chuẩn bị bút mực, thẻ trúc, viết:” Nghe nói quân đọc hết toàn bộ sách vở, có danh toàn quân tử, cũng không biết thật giả. Tại hạ mới được một món bảo vật, thứ này gần kim chúc mà xa trúc thạch, diệu nhất là có hiệu dụng chỉ nam, lại không giống ti nam (la bàn), một khi chế thành, dầu đi xa, vượt biển, không lo lạc đường. Nếu quân đã xưng là thông hiểu hết vạn vật thế gian, tới đánh giá xem, lời quân nói nếu hữu ích với vật này một phần vạn thôi cũng là phúc trạch hậu thế.”
Gia phó Tào Phúc của Tào Tương cầm thư tín của Vân Lang ngay lập tức đánh xe ngựa tới nhà Đông Phương Sóc ở bên tây thị Trường An, còn chưa vào cửa đã bị một cái yếm đỏ của phụ nhân từ trong nhà ném ra ụp lên mặt.
Lấy xuống xem là cái gì, tức khí ném xuống đất dẫm đạp, luôn mồm kêu:” Xúi quẩy.”
Một hán tử râu ba chỏm y phục lô thôi từ trong đại môn thò đầu ra, thấy Tào Phúc cầm phong thư da, hoan hỉ kêu lên:” Người cứu mạng tới rồi.”
Nói xong hoan hỉ chạy ra, chưa đợi người ta lên tiếng đã lấy phong thư:” Của mỗ phải không?”
Tào Phúc chỉ kịp gật đầu, hán tử kia cực kỳ vô lễ mở phong thư, cầm ngược giũ hết thẻ trúc bên trong ra, nhìn không thấy gì khác, cực kỳ thất vọng:” Chủ nhân nhà các ngươi mời ta ăn tiệc mà sao không có tiền xe ngựa?”
Tào Phúc lần đầu tiên gặp phải loại người này, cứ ngớ ra, mãi mới thi lễ:” Xe ngựa đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần lang quân nguyện ý, có thể lên đường ngay.”
“ Không có tiền, ta không rời nhà được.” Hán tử lắc đầu, cúi xuống nhặt cái yếm đút vào lòng:” Không biết cao môn ở đâu?”
“ Trường Môn cung ....”
“ Ái dà, sao có thể để quý nhân chờ đợi, đi ngay, xe ngựa đâu?” Hán tử rối rít:
“ Bên Trường Môn cung, Vân gia trang tử.”
“ Ài, tên đồng phó nhà ngươi thật vô lý, không nói hết ra luôn được à? Là Vân thị thì phải để mỗ bố trí gia sự rồi hẵng nói.”
Hán tử trở mặt nhanh như chớp, nói xong vào nhà để Tào Phúc đứng đó há hốc mồm.
Trong viện tử liền có tiếng gào thét cao vút của nữ tử, Tào Phúc rụt đầu lại đứng bên cây hòe ngoài cửa, hắn không muốn bị đồ phụ nhân ném vào người nữa.
Viện tử của Đông Phương Sóc không tốt, tường đất mấp mô mọc đầy rêu xanh, đại môn xiêu vẹo đã nứt còn chắp chắp vá vá, thậm chí còn thò cả bàn tay vào được, lại nằm bên tây thị ồn ào, không phải lựa chọn hàng đầu của quý nhân.
Tào Phúc không biết đợi bao lâu, hắn là kẻ lanh lợi, chọn chỗ vừa vặn dựa lưng, nhìn thấy được Đong Phương Song bế một nữ tử đang giãy đành đạch như cá trên thớt, chắc là đang nghĩ cách làm nữ tử đó yên tĩnh lại, nữ tử đó trắng phau phau, nhìn mà thích mắt.
Một tuần hương sau, tiếng cãi vã trong viện tử mới dần lắng xuống, Tào Phúc nghe thấy một câu: Được rồi, giờ ta đi kiếm tiền, sau đó là yên tĩnh hẳn.
Đoán chừng Đông Phương Sóc sắp ra, Tào Phúc chỉnh lại mũ, miệng cười lấy lòng, khom người chờ đợi.
Quả nhiên chốc lát sau cửa viện mở ra, Đông Phương Sóc thất thểu bước tới, cổ còn có vấy vết cào, nhìn Tào Phúc đợi lâu cười lớn:” Giàn hồ lô trong nhà đổ.”
Tào Phúc cũng là người thú vị:” Nữ nhân ở nhà, trong nhà không nên trồng hồ lô.”
Đông Phương Sóc lần nữa cười phá lên, vỗ vai phó dịch lên xe.
(*) Bên mình thì có giàn thiên lý.