Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 185 - Chương 185: Đông Phương Sóc Khác Người. (2)

Chương 185: Đông Phương Sóc khác người. (2) Chương 185: Đông Phương Sóc khác người. (2)

Nắng gắt mùa thu ở Trường An rất dữ dội, huống hồ còn là đầu thu, thời tiết mát mẻ do cơn mưa mang lại chỉ được hai ngày, sau đó lại trở nên nóng nực.

Cái ao nhà A Kiều đã làm xong, hôm qua còn công tượng khắp nơi, hôm nay như bốc hơi hết khỏi nhân gian, để lại cho A Kiều một Trường Môn cung mới tinh, ngay cả cánh cửa đã phai màu cũng được sơn lại.

Trong ao lớn sóc biếc chập chờn, hai cao nhỏ hoa sen nở rộ, gió thổi qua mang theo mùi thơm man mát dịu lòng người.

“ Số hoa sen liền cả ngó này kiếm đâu ra thế?” Vân Lang nhìn hoa sen như mọc đó từ bao đời mà thất kinh:

“ Không biết.” Tào Tương hờ hững lắc đầu:” Dù sao chỉ cần bệ hạ lên tiếng thì đều là chuyện nhỏ thôi.”

Vân Lang nhìn thủy xa nhà người ta mà thở dài, thủy xa nhà mình không ra cái thứ gì, cái thìa to tướng múc nước đổ tới một phần ba ra ngoài, đâu như người ta gần như toàn bộ chảy vào kênh.

Hoắc Khứ Bệnh vuốt ve phiến đá trắng mài tới láng mịn:” Cái gì chưa nói, riêng số đá này, chúng ta kiếm đâu ra mà làm.”

Vân Lang ngồi bên ao vốc một ít nước, nước âm ấm chứ không lạnh, thủy xa đưa vào ao là nước suối chảy trên núi xuống, sạch nhưng lạnh, nhưng có con kênh khác lại đưa nước nóng bốc hơi nghi ngút vào, giữ cho nước trong ao luôn ở nhiệt đồ tương đối ổn định.

Cũng có thứ phá hoại phong cảnh, liễu bên hồ trơ trụi chỉ có cành, đây là chuyện chẳng có cách nào, cây lớn mà không tỉa cành lá đem di dời khó sống, còn cây nhỏ thì A Kiều không đủ kiên nhẫn đợi nó lớn lên.

Kỳ thực làm Vân Lang chướng mắt nhất là tự dưng dựng lên một cái tường bao che hết tầm mắt, cực kỳ không hài hòa với thiết kế của y, xem ra Lưu Triệt biết A Kiều muốn làm gì trong ao, không muốn người ngoài nhìn.

“ Ao sâu quá.” Đại Trường Thu âm u nói với Vân Lang, ánh mắt bất thiện:

Biết ngay đám người dính líu hoàng gia chẳng tử tế gì, trước đó thì nhiệt tình hiền hòa lắm, xong việc một cái là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay. Vân Lang sớm chuẩn bị từ lâu, sai người mang tới chục cái túi da dê, sai thổi căng lên ném xuống ao, thứ cần làm cũng đã làm xong, lạnh nhạt đáp:” Ao cạn làm sao bơi, ôm cái này là được.”

Lập tức có mấy thái giám cung nữ bị gọi ra làm vật thí nghiệm, đám vịt cạn đó sợ chết khiếp cũng không dám trái lệnh, ôm túi da dê, quẫy đạp nước bắn tứ tung, mặt mếu máo như cha mẹ mới chết, chỉ là không dám khóc.

Lý Cảm nhìn đám cung nữ bị ướt, áo quần dính bết lên cơ thể mơn mởn sức sống, nuốt nước bọt lẩm bẩm:” Chúng ta có thể xuống tắm không nhỉ?”

Phất trần của Đại Trường Thu quất ngay vào lưng Lý Cảm, Lý Cảm tỉnh ngộ chạy ngay, vẫn bị trúng vài phát nữa, Vân Lang nhìn mà đau thay, không nói không rằng chắp tay đi luôn.

Không biết cảnh A Kiều đi bơi thế nào, Vân Lang tưởng tượng ra cảnh nàng mặc đồ bơi mà nhếch mép cười nham hiểm, thời đại cũng có cái hay riêng, mọi thứ mới bắt đầu, y có thể nhào nặn theo ý muốn, có điều muốn dâng áo bơi lên cũng phải làm cho khéo, không thành họa.

Bị người ta đuổi khỏi Trường Môn cung, Hoắc Khứ Bệnh vẫn luyến tiếc cái ao, bảo Vân Lang:” Ngươi cũng đào một cái trong nhà đi.”

Lý Cảm hưởng ứng ngay, biết Vân Lang là quỷ nghèo nói thêm:” Không cần xa hoa lắm đâu, một cái ao thật to là đủ.”

Vân Lang ngẫm nghĩ, y không có tính làm tùy tiện qua loa:” Đợi sau vụ thu hoạch rảnh rỗi, ta mở rộng cái ao nước nóng ở trên núi, nơi đó có suối tự nhiên, có thác nước, như thế thêm chút dã thú, các ngươi cứ thong thả để ta làm.”

Tào Tương chép miệng:” Này các ngươi bảo nếu ta đem đổi đất ở huyện Lam Điền lấy đất hoang ở Ly Sơn thì bệ hạ có cho không?”

Lý Cảm không chậm chân:” Không bằng chúng ta cùng làm luôn đi, nhà ta ở Mi huyện, nếu đổi được tới Ly Sơn thì tốt quá.”

Tào Tương quay sang Hoắc Khứ Bệnh:” Có nỡ bỏ cái trang ở Dương Lăng không?”

“ Lỗ lắm, ta dùng quân công đổi với bệ hạ cho chắc, khi đó còn được lựa chọn, bây giờ các ngươi đổi đất, ai mà biết bệ hạ phân đi đâu? Thượng Lâm Uyển bao la như vậy, cho các ngươi vào sâu trong núi thì sống còn thảm hơn A Lang.”

Mấy người đang bàn tính chuyện làm sao có đổi đất cho hiệu quả nhất thì Tào Phúc chạy vội vàng từ đường lớn tới.

Nghe hắn thuật lại chuyện Vân Lang ngạc nhiên:” Nói thế hắn tới là vì lánh nạn mà tới? Còn không cả thèm đọc thư của ta?”

“ Tư mã không biết đấy, tên nay mỗi năm đổi một lão bà nổi danh Trường An, bổng lộc của hắn không ít, tham gia các loại yến tiệc càng nhiều, chỉ vì cái thói này mà thành quỷ nghèo.”

Vân Lang ngoáy lỗ tai, không lôi ra được cục gì:” Đổi lão bà? Ngươi chắc chứ?”

“ Chắc đấy, người ta cứ nhìn trúng nữ tử nào là cưới về nhà, một năm sau nói không còn tình cảm, cho nữ tử đó đi, thông thường toàn bộ tài sản của nhà hắn thuộc về nữ tử đó. Nên nhiều nhà ở Trường An có nữ nhi xinh đẹp đều mong gả cho hắn.” Tào Tương mặt đầy khâm phục, có vẻ khao khát cuộc sống của Đông Phương Sóc lắm.

Kẻ ngu độn đều muốn ở gần trí giả, ở thời đại sau này thông tin bùng nổ, biểu hiện không rõ, mọi người đều được giáo dục, ít nhiều biết tự trọng.

Còn về Đại Hán thì ... Thôi đi, Thái Tể nói rồi biết chữ đã là sĩ nhân, viết được cái tên thôi cũng hếch mũi lên trời, đừng nói tới loại người được hoàng đế thừa nhận là kiến thức uyên thâm.

Tiểu Trùng, Hồng Tụ thích ở gần Vân Lang, không phải vì y là chủ nhân, không phải vì y tuấn tú hơn người, nguyên nhân lớn nhất, mỗi khi nói chuyện với Vân Lang, luôn được nghe những điều mới mẻ thú vị mà chưa từng nghe thấy ở đâu, bất kể y nói tới học vấn, đùa cợt hay thuần túy nói ba lăng nhăng đều vô cùng hấp dẫn.

Nông phu bán mặt cho đất bán lưng cho trời suốt cả ngày làm lụng cật lực, ăn no một bữa rồi ngủ khò khò, nếu còn tinh lực dư thừa và hứng trí mới làm việc khác, một ngày thế là qua đi.

Những người thoát khỏi nhu cầu cơ bản của sinh tồn, sinh hoạt tinh thần cực kỳ quý giá trong thời đại mông muội này.

Thế nên ngay cả Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đám con cháu quý tộc còn bị y thu hút, nói gì tới người khác.

Thế giới với bọn họ mà nói là cái đĩa dẹt, Trương Khiên rời Đại Hán, tới Đại Nguyệt Thị xa xôi, với toàn bộ người Hán mà nói, đó là tận cùng thế giới, với Vân Lang, đó mới là Uzbekistan thôi.

Đứng trên tầm cao lịch sử nhìn xuống thì ai cũng nhỏ bé, cho dù là Đông Phương Sóc trí tuế trứ danh thế gian.

“ Cho ta năm vạn tiền, nếu không ta không nói một lời.”

Chập tối Đông Phương Sóc mới tới được Vân gia, tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ cần nhìn hai con ngựa kéo xe thở phì phò là biết hắn đi đường kiểu gì.

Tào Tương sớm nghe phó dịch thuật lại chuyện chỉ mặt hắn cười chế nhạo không thèm lịch sự gì hết.

Đông Phương Sóc xoa cái lưng mỏi nhừ:” Phụ nhân gia muốn an thân lập mệnh cần có tiền tài, người ta gả cho ta là chỉ đợi ngày này, không đủ ngân tiền thì có nghĩa lý gì.”

Vân Lang vẫn còn thấy ngạc nhiên lắm:” Thế nên chỉ cần cho tiền là người tới?”

(*) Đọc chương này xong chư vị huynh đệ chớ phun nước bọt vội, đó là Đông Phương Sóc chân thật, hắn thích nữ nhân, nhưng thích ngắn hạn, mỗi năm ly hôn một lần, trở thành trò cười cho người ta, đây là sự thực ghi chép trên lịch sử. Người này trí tuệ siêu quần, có điều trên lịch sử ghi chép lại, hắn chỉ là tên hề mà thôi, uổng phí tài hoa.

Hôm nay dừng ở đây.

Bình Luận (0)
Comment