Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 186 - Q1 - Chương 186: Đông Phương Sóc Khác Người. (3)

Q1 - Chương 186: Đông Phương Sóc khác người. (3) Q1 - Chương 186: Đông Phương Sóc khác người. (3)

Đông Phương Sóc thấy Vân Lang gầy khô như que củi, mặt vàng võ như người sắp chết cũng không lạ, hắn tiếp xúc nhiều quý tộc rồi, đám người cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc đều thế, không thọ lâu, vì vậy ưỡn thẳng lưng, đường hoàng nói:” Các ngươi mời ta tới tán dóc, trong quá trình đó ta nói những chuyện mà các ngươi không biết, để các ngươi đi yến tiệc với người khác còn khoe khoang. Các ngươi đã được lợi, thu chút tiền là đương nhiên, sau đó dùng tiền của các ngươi trở cấp cho hồng phấn giai nhân, để giai nhân sống tốt hơn, không cần chân lấm tay bùn, không lo cơm áo, như thế giai nhân vẫn là giai nhân, dung nhan mỹ lệ duy trì lâu hơn. Để thế gian bớt đi một gương mặt đáng ghét, thêm một gương mặt kiều diễm, năm vạn tiền là gì, mau đưa tiền ra.”

Vân Lang mắt tròn mắt dẹt, thằng cha này đúng là hết nói, đúng là rừng rậm thì thứ buồi gì cũng có mà.

Tào Tương phất tay:” Tiền tài là chuyện nhỏ.”

Đông Phương Sóc bắt bẻ ngay, lý lẽ đâu ra đó:” Láo, tiền tài là chuyện lớn, vì có tiền tài thì bệ hạ mới có thể chinh đông phạt tây, vì có tiền tài thì mới có thể xây thành dựng quách, tường sĩ có cái ăn, tượng phu mới có thể mua cho thê tử tấm áo, mua cho nhi tử kẹo mạnh nha, mua cho lão phụ bầu rượu.”

Hoắc Khứ Bệnh gật gù:” Lời này nói đúng lắm, có tiền tài thì ngươi mới có thể đổi lão bà, nói thế nào thì ngươi cũng có lý, hôm nay phải uống một phen.”

Hai bánh vàng ném tới, Đông Phương Sóc liền cười tới híp cả mắt lại, đưa cho gia phó Tào thị:” Ngươi mang về cho Lương Cơ, bảo nàng, đồ trong nhà thích lấy gì thì lấy, lấy hết cũng không sao, để cho ta chăn gối là đủ.”

Xong việc khẩn cấp, cười lớn bước thẳng vào nhà:” Chủ nhân gia mau mau mở tiệc, hôm nay trong nhà không có cái ăn, mỗ đói lắm.”

Tào Tương thấy sắc mặt Vân Lang không tốt vỗ vai:” Dù thế nào thì hôm nay ngươi thắng rồi, khiến Đông Phương Sóc không ngại gian khổ tới dự tiệc chẳng dễ dàng đâu.”

A Kiều đã đi, Vân gia liều trở nên rộng rãi, nàng rất hào phóng, căn phòng được cung nữ trang trí vẫn còn nguyên, rèm lụa, cửa sổ, bàn gỗ, giường gấm, cung đăng, lò hương, chuông vàng, hơn mười thứ đồ sơn mài cùng những món đồ bài trí nho nhỏ, hai bức bình phong cực lớn, nàng để lại hết. Những món đồ nàng bỏ đi thôi mà làm Đông Phương Sóc vừa bước vào đại sảnh Vân gia liền tấm tắc khen mãi.

Rõ ràng Đông Phương Sóc không coi mình là người ngoài, đi thẳng tới bàn tiệc đầu tiên bên phải ngồi xuống, cầm cái móng giò, khom lưng với bốn người rồi cắn xé như người rừng.

Một con hổ lớn đi tới bên cạnh Đông Phương Sóc, thấy tên này ăn đồ của mình, nhe răng gầm gừ.

Tên này không biết là đứt dây thần kinh nào, hay là kỳ nhân, tuy có kinh sợ nhưng lại giơ cái chân giò lên, nhận ra chưa luộc chín, còn chảy cả máu, thở dài:” Xem ra ta nhầm rồi.”

Rồi trả lại miếng thịt.

Hoắc Khứ Bệnh giải thích:” Đại Vương ở Vân gia là chủ nhân chứ không phải thú nuôi, cho nên khi ăn uống nó có chỗ của riêng mình, tiên sinh ngồi đúng vào chỗ của nó đấy.”

Đông Phương Sóc vội dịch sang bên, Đại Vương nằm trên tấm thảm của mình thè lưỡi tản nhiệt không thèm ăn miếng thịt dang dở.

“ Hình như ta đắc tội với chủ nhân rồi.”

Vân Lang vỗ tay, Tiểu Trùng giảu mỏ đi vào thay đồ ăn cho Đại Vương, nó không ăn đồ thừa người ta ném cho, Thái Tể cũng không làm thế, Vân Lang càng không.

Không ai dám ngồi ăn bên con hổ lạ, cho dù loại đứt dây thần kinh như Đông Phương Sóc cũng không dám, nhân lúc Đại Vương trông có vẻ hiền hòa nhảy nhanh sang bàn khác, nâng chén với Đại Vương uống cạn.

Tào Tương cầm chén rượu đi tới trước mặt Đông Phương Sóc:” Ngươi ở gần con hổ mà không sợ, đúng là dũng sĩ, uống!”

Đông Phương Sóc nhận lấy uống cạn ngay, chắp tay một cái:” Cho mỗ lấp đầy bụng đã, món ngon trước mắt không trì hoãn được. Thiếu thời sống cùng huynh tẩu, cuộc sống gian nan, mỗi khi có thịt, đều nhìn huynh trưởng ăn trước, chỉ có thể ăn thừa, dù sao huynh trưởng có ăn no thì mới có sức nuôi mọi người, bởi thế mà mỗ thề, cả đời ăn thịt.”

Câu này khiến Vân Lang có vài phần đồng cảm, nâng chén thở dài:” Tiên sinh cứ tùy ý.”

Có thể thi ăn thịt đua với Đông Phương Sóc chỉ có Đại Vương thôi, khi nó nhả miếng xương lợn khỏi miệng thì Đong Phương Sóc cũng ăn hết miếng thịt cuối cùng trong đĩa.

Ăn thịt uống rượu là hợp nhất, Đông Phương Sóc gạt chén, dùng bát lớn uống rượu, sau đó phanh ngực ra cười lớn:” Hôm nay ăn thịt thống khoái, uống rượu thống khoái, nếu chủ nhân gia bất mãn với lời mỗ trước khi vào nhà, bây giờ có thể nói thoải mái rồi, cho mỗ gia biện giải.”

“ Nghe nói ngươi là người có trí tuệ, huynh đệ ta đang làm một thứ gọi là kim chỉ nam, muốn cho ngươi xem, xác định thứ này đáng tin cậy không.” Hoắc Khứ Bệnh lên tiếng:” Dù sao thứ này giúp đại quân xác định phương hướng, nếu sai lệch sẽ rất nguy hiểm.”

Đông Phương Sóc lần lượt nhìn bốn người, một tên thì gầy ốm sắp chết, một tên gầy ốm chưa tới nỗi chết, một tên rõ ràng là loại võ phu thô lỗ, tên đang nói cũng không giống người có tài học, đại khái đọc qua vài quyển sách đi.

Tào Tương nói tiếp:” Ngươi không xem bái thiếp của Vân Lang à? Trên đó ghi rõ.”

Đông Phương Sóc chắp tay:” Hổ thẹn, hổ thẹn.”

Vân Lang xua tay:” Chuyện nhỏ thôi, kim chỉ nam còn cần tới tiên sinh, mong tiên sinh chớ chối từ.”

Đông Phương Sóc thấy bốn người đều vẻ mặt nghiêm túc, không kìm được tiếng thở dài:” Mỗ tham gia yến tiệc nhiều rồi, ai ai cũng cho mỗ là lộng thần, hôm nay tới nhà chư vị lấy con hổ ra xỉ nhục mỗ, còn tưởng rằng ...”

Giờ mọi người đã hiểu, không phải tên này đứt dây thần kinh, lúc Đại Vương tới hẳn hắn cũng sợ són đái ra quần, chẳng qua tự tôn cao, cho rằng người ta dẫn hộ tới muốn mình bêu mặt mới kìm sợ hãi xuống. Vân Lang đàng hoàng giải thích: “ Không ai xỉ nhục tiên sinh hết, Đại Vương là huynh đệ của ta, tiên sinh được huynh tẩu nuôi dưỡng, Vân mỗ khi gặp nạn cũng nhờ nó ngày ngày mang thịt về mới sống tới hôm nay.”

Ba người còn lại chỉ cười, luận tới tính cách quái dị thì Vân Lang cũng chẳng thua kém ai, nếu trước kia chưa biết Vân Lang thì bọn họ gặp Đông Phương Sóc thì sẽ đối xử cũng giống như người khác, bây giờ có tấm gương trước mắt nên nhìn nhận người ta đã cẩn thận hơn rồi.

Đông Phương Sóc đứng dậy, hướng về phía Đại Vương vái một cái:” Không biết Hổ huynh cao nghĩa, Đông Phương Sóc biết tội.”

Đại Vương cũng rộng lượng lắm, chỉ liếm mép một cái không chấp nữa.

Vân Lang sức khỏe vẫn hư nhược, chỉ có thể nằm trên giường gấm nghe Đông Phương Sóc thao thao bất tuyệt.

Đó là một nam tử rất thích nói, nhất là thích dùng những lời khôi hài để nói chuyện trang nghiêm, hắn cảm thấy phương thức nói chuyện đó thoải mái, có lợi cho giao tiếp.

Điều đó tất nhiên chỉ hợp ở trong thế giới lý tưởng thôi, mỗi người có suy nghĩ khác nhau, tình tình khác nhau, thứ kỵ húy khác nhau, nếu mặc sức nói thì hoặc người ta nổi giận giết ngươi, coi ngươi là đồ điên ... Hoặc tệ hơn coi ngươi là thằng hề giống Đông Phương Sóc, lời ngươi chỉ là đống phế thải mua vui.

“ Y Duẫn gặp được Thương Thang, Lữ Vọng gặp được Chu Văn Vương, họ tâm hợp ý đồng, không mưu kế nào không theo. Quân thần hiểu sâu nhìn xa, lấy ân trải rộng kẻ dưới, lấy nghĩa làm gốc, khen người đức, thưởng người tài, đề nghiệp vì ấy mà xương thịnh. Trên không đổi bản tính, dưới không đoạt nhân luân thì thiên địa hoa hợp, phương xa hướng về, nên gọi là thánh vương.”

“ Vì thế Y Duẫn, Lữ Vọng chia đất định phong, tước vị công hầu, truyền quốc tử tôn, danh tiếng hậu thế, người người tới giờ ca tụng, là nhờ gặp được Thang và Văn Vương đấy. So với họ, Quan Long Bàng, Tỷ Can tao ngộ quá tệ ...”

Rượu uống ngày một nhiều, ngữ khí Đông Phương Sóc từ bình đạm dần dần trở nên kích động, lời lẽ càng trở nên gay gắt, tám năm không được trọng dụng, oán khi tựa hồ theo rượu phát tiết ra.

Vân Lang thầm thở dài chống tay đứng dậy rời phòng, bằng vào những lời hôm nay của Đông Phương Sóc, hắn ít nhất ở lại công xa thự làm tiểu lại ba năm.

Bình Luận (0)
Comment