Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 187 - Q1 - Chương 187: Toàn Người Nóng Vội.

Q1 - Chương 187: Toàn người nóng vội. Q1 - Chương 187: Toàn người nóng vội.

A Kiều đứng ở ngoài sân, chắp tay sau lưng như nam tử nghe những lời khảng khái của Đông Phương Sóc, mày nhíu chặt, bầu ngực phập phồng liên hồi, dễ dàng nhìn ra nàng đang cố áp chế lửa giận.

Thấy Vân Lang đi ra, hỏi nhỏ:” Tên cuồng sĩ đó là ai?”

“ Nương nương không biết à?”

A Kiều lắc đầu.

Vân Lang cười nhẹ:” Thế thì may quá, chỉ là tên say rượu nói năng bậy bạ thôi, nương nương đừng để trong lòng.”

A Kiều hừ khẽ:” Ta sẽ không nói linh tinh, nhưng chẳng lẽ bệ hạ là hôn quân như Kiệt Trụ sao?”

“ Bệ hạ tất nhiên không phải Kiệt Trụ, người này cũng chẳng phải là Y Duẫn, Lữ Vọng, chẳng qua là cuồng sinh có chút lòng muốn phân ưu vì nước chưa thỏa thôi, nương nương đừng quá để ý.” Vân Lang xem như nói một lời công bằng:” Hắn chỉ kẻ tự phụ bác học, nhưng không được trọng dụng, nói cho cùng hôm nay những lời oán hận này với bệ hạ càng cho thấy một khi được bệ hạ dùng, toàn bộ bất mãn sẽ hóa thành yêu thương.”

“ Ngươi mới thực sự là người bác học, còn là thuyết khách giỏi, lửa giận của ta đã tan gần hết rồi, theo ta.” A Kiều tán thưởng, nhưng nhìn Vân Lang một cái lại nói:” Bộ dạng thật khó coi.”

Vân Lang cười méo xẹo, không biết A Kiều muốn làm gì, vẫn theo nàng tới giao giới giữa Vân gia và Trường Môn cung.

A Kiều dừng bước, hoạn quan lập tức khiêng giường gấm tới cho nàng, A Kiều chống tay thành ghế, nằm nghiêng nghiêng chỉ mảnh đất phía tây Trường Môn cung:” Năm sau nơi này cũng muốn trồng trọt, nhà ngươi trồng cái gì, nơi này trồng cái đó. Cho nên tới hạ thu, nhà ngươi thu hoạch được bao nhiêu thì nơi này cũng phải thu hoạch được bấy nhiêu.”

Vân Lang chần chừ một lúc mới đáp:” Nơi này đất đai bằng phẳng hơn, màu mỡ hơn, nếu cung nhân chăm sóc cây trồng giống Vân gia, không khó làm được.”

“ Rất tốt, nhà ngươi nuôi rất nhiều gà vịt ngan, hơn nữa ấp trứng lại không cần gà mẹ, chỉ cần cho vào phòng ấm là có gà vịt liên miên bất tuyệt sinh ra, ta cũng muốn.”

Vân Lang lắc đầu:” Nương nương, đúng thì đúng, nhưng muốn ấp ra gà vịt thì cũng cần có trứng chứ, nhà thần có mười con vịt thôi, chỉ gà với ngan là nhiều chút ...”

“ Được, cho ngươi nửa năm.” A Kiều cắt ngang lời phân trần của Vân Lang, chỉ rừng thông:” Tằm.”

“ Chuyện này không thể, Trường Môn cung không có cây dâu, cũng không có đủ phó phụ.” Vân Lang có thể chiều sự ngang ngược một chút, nhưng thứ quá vô lý, y không gật đầu bừa, giải thích:” Nông tang vốn là một phương thức sản xuất theo thiên thời, thuận thiên lý, nếu đốt cháy giai đoạn, sẽ thất bại.”

“ Đợi không được.” A Kiều thở dài, nhìn Vân gia mới năm ngoái thôi chỉ còn là mảnh rừng hoang ngút tầm mắt, năm nay đã lầu cao, tường lớn, đồng ruộng ao nước:” Ta muốn nhân lúc dung nhan chưa già, làm chút gì đó, nếu thời gian quá dài, bệ hạ không muốn tới nhìn ta nữa, khi ấy dù ta làm cái gì, hắn cũng không thèm để ý.”

Vân Lang nhìn dung mạo như đóa hoa nở rộ của A Kiều, cho dù Tào Tương từng nói không cần thương hại A Kiều, vẫn thấy có chút mềm lòng, chắp tay:” Vậy phải dựa vào đầu tư lớn sản sinh hiệu ứng sản xuất quy mô, không dễ đâu, cần nhiều tiền, rất nhiều tiền mới đạt tới mức như nương nương muốn, còn cần nhân lực.”

Thái độ Vân Lang chuyển biến làm A Kiều hài lòng:” Ta không xây mộ nữa, đem hết tiền lương, công tượng tới, hẳn là đủ chứ?”

Tiếp xúc nhiều, Vân Lang càng phát hiện người Hán có tâm lý chung là nóng vội, chỉ nhìn cái lợi trước mắt.

Dù Lưu Triệt, hoặc Đông Phương Sóc mới gặp hôm nay hoặc đại kế nông nghiệp mà A Kiều đột nhiên đề xuất đều thể hiện tâm lý này.

Ở phương diện đánh bại Hung Nô, Lưu Triệt quá gấp, nếu hắn chịu tĩnh tâm, để đời sau tiếp tục hoàn thành sứ mệnh vĩ đại này, nhưng vì hắn quá nóng lòng lập công tích bất thế, cho nên nước Hán tuy là bên thắng, chỉ qua thời của hắn, dù không tới mức quốc lực cạn kiệt, nhưng người dân không hứng thú chiến đấu, quốc gia sa sút nhanh chóng.

Nếu Đông Phương Sóc biết ngậm cái miệng vào đúng lúc, đừng quá vội khoe khoang, thì lúc này hắn đang đứng trên triều đường, cùng hoàng đế túng luận thiên hạ, chứ không phải trải gan ruột với ba thiếu niên mới lớn.

A Kiều nếu chẳng phải quá muốn độc chiếm hoàng đế, với ân sủng hoàng đế giành cho nàng thì đã chẳng luân lạc tới mức này.

Kịch bản Vân Lang viết luôn chẳng phát triển theo y muốn, y làm cho A Kiều một cái ao đẹp đẽ để thu hút Lưu Triệt tới, để hắn chú ý tới Vân gia trang, đạt được mục đích cũng cố trang tử của mình. Kết quả A Kiều cũng muốn trồng trọt, nàng muốn dùng vẻ đẹp bên trong lần nữa lấy được ái tình của Lưu Triệt.

Vân Lang cứ tưởng Đông Phương Sóc là một người khao khát tri thức, nên dùng kim chỉ nam thu hút hắn. Kết quả không hay, tên đó thuộc chủ nghĩa lãng mạn, hơn nữa chẳng phải theo đuổi tri thức, tri thức chỉ là phương tiện để hắn đạt mục đích, còn dùng nó một cách rẻ mạt, cho rằng trí tuệ mình quá cao nên mới gặp bất hạnh.

Có điều tốt là thân thể Vâng Lang đang dần khôi phục, trang tử của y cũng ngày càng thịnh vượng, ngoại trừ vài chuyện không thể nói với ai, cuộc sống Vân Lang nhìn bề ngoài rất hoàn mỹ.

Chỉ bề ngoài như vậy thôi, trong lòng y lúc này như có khoảng trống mênh mông.

Có Đông Phương Sóc ba hoa, chẳng ai để ý Vân Lang rời đi từ lúc nào, tửu yến càng trở nên náo nhiệt, thậm chí nói là phóng túng, mấy người kia dùng vò uống rượu chứ không phải chén hay bát nữa.

Đại Vương loạng choạng đi tới bên Vân Lang, chẹp lưỡi một cái rồi gục xuống mu bàn chân của y, đầu nện xuống như dùi trống.

Nó cũng say bét nhè rồi.

Vân Lang duỗi chân ngồi trên mặt đất, đặt đầu Đại Vương lên đùi, tay y không với tới được chén rượu, lấy đĩa đậu nành mới luộc thứ Thái Tể rất thích ăn. Đông Phương Sóc kích động nói một tràng dài, ba người kia lớn tiếng hưởng ứng, Vân Lang lặng lẽ cầm đĩa đậu nành đi ra ngoài ban công, nhìn về phía ngọn đồi đất kia, nhấm nháp chút đau khổ trong không khí buông thả đó.

Đêm qua đi, ngày lại tời, thế gian cứ vận hành mặc kệ ngọt bùi cay đắng của nhân gian.

Buổi sáng ở Ly Sơn làm lòng người khoan khoái, hơi nước mông lung bao phủ mặt đất, hít một hơi thấm tới tâm phế, chẳng cần lấy nước rửa mặt, quẹt mặt qua sương sớm là ướt đẫm rồi, thuận tay lau một cái, thế là sạch sẽ.

Buổi sáng như thế rất thích hợp dẫn ngựa du xuân đi dao trên đường nhỏ, bị sương làm ướt góc áo, người càng thêm thoải mái, hoàng lăng vẫn vậy như bao năm qua, không có dấu vết xâm nhập nào, người Hạng thị đã nằm lại trong đó rồi, ít nhất là người trưởng thành, số còn lại Vân Lang biết, nhưng y không muốn truy cứu nữa.

Chẳng ai sống dễ dàng.

Dâu dại bên đường đã chín, đo đỏ, nho nhỏ, như phát sáng giữ bụi cỏ xanh, ngắt một nắm cho vào mồm, cái vị ngọt ngọt chua chua ấy có thể khiến nước bọt tiết ra rất lâu.

Vòng qua đồng ruộng nhà mình, muốn kiếm ít rau tươi về để Hồng Tụ làm rau trộn, Vân Lang không hiểu, A Kiều muốn trồng trọt trên đất của nàng, vì sao cứ chạy tới đất Vân gia? Đã thế nàng lại còn thoải mái thu hoạch trên đồng ruộng của nhà mình, còn dẫn theo con ngựa thồ chở cái rổ lớn, trong rổ toàn là rau củ mới trồng của Vân gia.

Nàng ra tay rất ác, quả dưa chuột vẫn còn hoa mà đã bẻ ngoéo một cái, cả bắp cải mà Vân Lang giữ lại gây giống bị nàng đảo cả rễ lên, cà rốt thì buộc thành dây dài.

Về phần dưa bở nhiều không kể siết, A Kiều thích quả này, Đại Trường Thu vác túi đi sau A Kiều, như thằng ăn trộm.

Cũng may Vân Lang biết nàng là nữ tử vô tâm, làm theo ý thức không có tâm địa xấu, nên y không giận, tất nhiên có chút không thoải mái, nhưng nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng cũng xua tan rồi.

Bình Luận (0)
Comment