Thấy Vân Lang xuất hiện ở trên đường nhỏ, A Kiều xua tay bảo y tránh đường:” Nhà có khách, không rảnh phí thời gian với ngươi.”
Vân Lang khẽ gật đầu, động tác phong độ, nở nụ cười y cho rằng ưu nhã nhất, dẫn ngựa du xuân sang tránh đi rồi, ai ngờ nghe thấy A Kiều đi sát qua vai lẩm bẩm:” Đại nam nhân dẫn theo ngựa du xuân mà không biết xấu hổ, đã thế lại còn da non thịt mềm ...”
Suýt vấp ngã, Vân Lang rất muốn hét lớn giới tình của mình rất bình thường, y rất ghét người ta quy kết mình vào loại người giống Đổng Quân, chỉ là bắt gặp ánh mắt âm trầm của Đại Trường Thu, không thèm chấp dẫn ngựa bỏ đi.
Bị câu một câu nói của A Kiều làm hỏng hết tâm tình, chẳng thèm bận tâm vị khách kia là ai khiến nàng phải đích thân ra ruộng, Vân Lang dẫn ngựa du xuân đi ngược hướng lại khu vực hoạt động của A Kiều, buồn cười thế nào, khu vực đó lại thuộc phạm vi của Trường Môn cung.
Toàn bộ mảnh đất này người cần cù nhất là dã nhân, sương sớm chưa tan, bọn họ đã gánh từng gánh than tới Trường Môn cung rồi, nhìn thấy Vân Lang đều cúi đầu chào hoặc tránh đường cho y đi. Từ khi Vân gia cùng những người này làm ăn, thợ săn ở Thượng Lâm Uyển không đụng vào họ nữa.
Rồi Trường Môn cung cũng bắt chước Vân gia dùng than, thợ săn càng tránh thật xa khu vực này, vì thái độ của đám cung vệ với thợ săn còn tệ hơn với dã nhân, cứ vào tầm bắn của cung nỏ là họ ra tay chẳng cần biết lý do.
Còn về phần với dã nhân vác than, tuy vẫn coi người ta như súc sinh, nhưng thái độ lại nhiệt tình, Trường Môn cung còn dùng nhiều than hơn Vân gia.
Tất cả thay đổi ấy là nhờ xuất hiện của thiếu niên kia, ân tình ấy bọn họ ghi nhớ trong lòng.
Mắt thấy sắp mùa đông rồi, nếu không tích trữ đủ than, mùa đông này sẽ rất khó sống, nếu quay lại đốt củi tức là bọn họ phải đi chặt cây.
Vân Lang nhận một chùm nho dại trong tay dã nhân, bảo hắn khi nào về thì đi qua bảo Tiểu Trùng cho một mảnh vải, ngắt quả nho ăn thử, hạt thì cả đống lại còn chua, đúng là chẳng ăn nổi, nhưng mà đem làm rượu nho thì tuyệt.
Bảo hắn nếu có nho chín thì lại mang tới, kỳ thực Vân Lang có thể phái người đi tìm, nhưng không cần, dùng cách này có ý nghĩa hơn, để cho người ta một đường sống nữa, chỉ là không biết có thể dùng hạt trồng ra nho tốt làm rượu không?
Mặt trời lên rồi, sương dần tiêu tan, buổi sáng mát mẻ chẳng mấy chốc trở nên khô nóng.
Vân Lang đội mũ cỏ rộng vành đi tuần một vòng quanh hoàng lăng mới về nhà.
Đại Vương lảo đảo đi từ cầu thang xuống, sắp tơi nơi rồi bước chút, lăn lông lốc xuống, rồi cứ thế nằm im thít như chó chết, mồm đầy hơi rượu còn thối kinh lên được ...
“ Tối qua muốn phó tỳ của ngươi thị tẩm, bị người ta đánh cho.” Đống Phương Sóc bám vào lan can, chỉ cục tướng trên đầu:
Vân Lang xoa cổ Đại Vương cho nó mau tỉnh, trả lời:” Cẩn thận, trên người họ có dao đấy.”
“ Hừ, vậy là sao?”
“ Nếu họ thích thì không sao, làm gì cũng được, họ không thích thì sẽ rút dao.”
Đông Phương Sóc không hiểu, hai phó tỳ pha trà rất xinh đẹp, rõ ràng đầy vẻ phong trần, ánh mắt lả lơi, sao lại kiên trinh như thế, dù không biết mình là khách quý của chủ nhân các nàng đi chăng nữa chẳng lẽ văn tài phong lưu của mình không đủ thu hút. Cái nhà này thật lạ, chẳng có gì giống bình thường, cả con hổ kia cũng thế, hành động chẳng giống con thú, hắn sợ chết khiếp lên được, lại không muốn tỏ ra sợ.
Vân Lang vất vả lắm mới kéo được Đại Vương dậy, ngồi bệt xuống thang thở phì phò không thôi, còn chưa đủ sức, ít nhất một tháng nữa mới khôi phục.
Đông Phương Sóc chợt nhớ ra gì đó:” Phải rồi cái kim chỉ nam hôm qua ngươi nói là thứ gì?”
“ Cũng chỉ là món đồ chơi thôi.” Vân Lang nhìn ra con người Đông Phương Sóc rồi, không còn hứng thú tham khảo tri thức với hắn nữa, nói sang chuyện khác:” Vân thị lấy nông tang lập nghiệp, nhờ bệ hạ hậu ái mà có được ít giống mới, nay có kết quả rồi, tiên sinh có muốn xem không?”
Đông Phương Sóc thẳng thừng từ chối:” Mỗ gia nỗ lực cả đời để thoát khỏi nông tang, không xem cũng được.”
Vân Lang đứng lên chắp tay:” Vậy tiên sinh làm quan vì cái gì?”
Đông Phương Sóc giọng vang vang:” Tất nhiên là kính quân vương, chăn tứ phương, bình thiên hạ.”
Vân Lang khẽ mỉm cười không nói gì thêm, y không hi vọng quan viên thời đại này biết đứng ở lập trường bách tính nữa, chăn dân, bách tính với họ đơn giản cũng như gia súc cần chăn dắt thôi, cho dù có người giống Trương Thang suy nghĩ cho vạn dân, song lại là với lập trường củng cố hoàng quyền thôi, không phải thực sự vì bách tính.
Bách tính sản xuất lương thực, sản xuất các loại vật tư, trong mắt họ là thiên kinh địa nghĩa, bách tính sinh ra để làm loại chuyện đó.
Đột nhiên Đông Phương Sóc xoay người chạy mất.
Ra là đàn vịt càng cạc náo nhiệt đi theo sau Mạnh Đại Mạnh Nhị, hẳn là khiến hắn liên tưởng tới hồi ức không tốt, Vân Lang lắc đầu.
Sản nghiệp nông gia đều liên quan tới nhau, ví như nuôi lợn dê, gà ngan vịt thì lấy phẫn bón đất, lương thực nhiều thì lại nuôi được nhiều gia súc gia cầm, như thế đẻ ra nhiều trứng, cải thiện cơm nước, giảm thiểu nhu cầu lương thực.
Đây là môn học vấn lớn.
Vậy mà Đông Phương Sóc chẳng coi vào mắt, ngay lúc này Vân Lang có thể khẳng sĩ đồ của hắn sẽ không thể bằng Mạnh Đại, Mạnh Nhị thích nuôi gà vịt.
Vân Lang cũng có thể nhìn thấy được tương lai huynh đệ Mạnh gia, hai người thiếu sót trí lực này, sẽ hưởng vinh hoa phú quý cả đời mà không lo gặp họa, đây mới là người có đại khí vận.
Lưu Triệt phải rất ngu xuẩn mới đi làm hại hai người chỉ mang lại cho hắn ta tài phú, lại không có khả năng sinh ra bất kỳ uy hiếp nào.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Đông Phương Sóc đã bỏ lỡ hai cơ hội lớn khiến hắn có thể thi triển tải hoa.
Đi với người nói tiếng người, gặp ma nói giọng ma là bản lĩnh lớn nhất của Vân Lang sau khi tới thời đại này, nếu như Đông Phương Sóc đã thích thứ tựa thanh đàm, Vân Lang cũng nói lời văn nhã:” Tiên sinh xuất thân từ đạo môn, không biết tu Lão Trang hay Hoàng Lão?”
“ Mỗ thích Trang tử, chính là vì lo một ngày mình cũng trải qua giấc mộng tàn khốc phách quan kinh mộng, cho nên chỉ yêu phụ nhân một năm.”
Lý Cảm thắc mắc:” Phách quan kinh mộng là sao?”
“ Thê tử Trang Tử tuổi trẻ, từng cùng Trang Tử hẹn thề, chàng chết thiếp không tái giá, thủ tiết cuối đời. Một ngày Trang Tử vào núi, thấy một phụ nhân đang dùng quạt quạt mộ, hỏi vì sao, phụ nhân nói, hẹn với vong phu đất khô mới tái giá, đợi mãi mà đất chưa khô nên quạt cho sớm khô. Trang Tử bất an nghĩ tới ước định với thê tử, lo lắng trùng trùng, ba ngày sau qua đời.” Đông Phương Sóc kể bằng giọng trầm bốc đầy sức hút:” Trang Tử thê đau đớn, ngày ngày bên quan tài khóc suốt. Một hôm có Sở vương tôn đi qua nhà, thấy nàng tuổi trẻ mỹ mạo, dùng mọi cách dụ dỗ, mới đầu Trang Tử thê không theo, về sau không chịu được dụ hoặc, thế là thành hảo sự.”
“ Chỉ mới hai ngày đã như keo sơn, Sở vương tôn có bệnh đau tim, dùng tim người làm thuốc dẫn mới sống được, gấp gáp lấy đâu ra tam người? Trang Tử thê hỏi, tim người chết năm ngày được chăng? Sở vương tôn đáp được. Thế là đêm đó mưa gió sấm chớp, cuồng phong gào thét, Trang Tử thê cầm rìu bén bổ quan tài, chuẩn bị lấy tim Trang Tử cho Sở vương tôn ăn.”
“ Rìu chém quan tài, lôi điện lằng ngoằng, đánh vỡ quan tài gỗ, Trang Tử đứng bật dậy cười lớn đi vào trong mưa không rõ tung tích. Trang Tử thê hổ thẹn vô cùng, quay đầu nào thấy Sở vương tôn và đám tòng nhân, thế mới biết Sở vương tôn, mộng phú quý, chỉ là Trang Tử hóa thành, liền vung rìu cắt cổ chết.”
Cuối cùng hắn lắc đầu kết luận:” Phụ nhân chẳng qua là cái lá trên cây, cây chết, gió theo lá bay đi, chẳng bằng mỗi mùa thay lá mới.”