Phải nói Đông Phương Sóc rất có khiếu kể truyện, có thể truyền cảm xúc trong truyện cho người khác, Tào Tương nghe xong thì đập bàn phẫn nộ:” Phụ nhân này không biết liêm sỉ như thế, nếu rơi vào tay ta sẽ chém làm hai mảnh.”
Không ngờ Vân Lang hừ một tiếng:” Chuyện này lỗi ở Trang Tử, không phải Trang Tử thê.”
Đông Phương Sóc cười dài như nghe điều hoang đường cực độ:” Điều ấy là sao?”
“ Khởi đầu nguyên nhân là do Trang Tử không tin thê tử, nên mới có chuyện phía sau. Trang Tử thê vốn thủ linh cho ông ta đàng hoàng, ông ta lại hóa thành phú quý vương tôn tuyệt mỹ để dụ dỗ làm gì, thử hỏi trước khi thăm dò thê tử, ông ta có nửa phần tin tưởng thê tử không? Bị người ta bổ quan tài là do ông ta tự chuốc lấy, nói ra chính ông ta tự chuốc nhục vào thân.” Vân Lang nhíu mày, giọng gay gắt:” Đạo gia ngươi chú trọng đạo pháp tự nhiên, thứ tồn tại là thứ hợp lý, Trang Tử là thánh nhân một đời mà nhìn không thông thế sao?”
Còn chưa đợi Đông Phương Sóc kịp biện giải, Hoắc Khứ Bệnh vỗ bàn chỉ mặt mắng:” Đại trượng phu ra ngoài thì phải long hành hổ bộ, về thì gió dừng mây thu, đôi vai sắt gánh lấy vạn vật thế gian, đem tầm mắt hạn hẹp đặt vào phụ nhân, coi ấy là cao luận, lời không đáng nghe.”
Nói rồi nhổ một bãi tỏ vỉ khinh bỉ, bám lan can nhảy từ tầng hai xuống, đi tìm Đại Vương đánh nhau.
Đông Phương Sóc mặt chẳng đổi sắc, chắp tay thi lễ với Vân Lang:” Không biết chủ nhân gia liệu có thể vì Sóc dẫn kiến A Kiều quý nhân? Mỗ có nhiều lời muốn nói, biết đâu có lợi cho Vân thị, có lợi cho quý nhân?”
Vân Lang đã cho hắn cơ hội rồi, giờ hắn tự tìm lấy, lắc đầu:” Trong trang có con đường nhỏ thông với Trường Môn cung, nhưng chỉ hạn cho người bên đó sang bên ta, bên ta không thể tùy ý sai, hoặc có thể phái phó dịch đứng đợi, một khí gặp được Đại Trường Thu sẽ nói cho tiên sinh, gặp được hay không, không đảm bảo.”
Đông Phương Sóc đứng lên thi lễ:” Đủ rồi, mỗ gia liền tới đường nhỏ đợi.”
Tào Tương nhìn Đông Phương Sóc vội vàng rời đi thì lắc đầu:” Gấp quá.”
Vân Lang cười:” Đừng chỉ nói người ta, ngươi cũng thế, chỉnh huấn cung vệ đâu phải chuyện một sớm một chiều mà xong, ngươi lại bất chấp người ta sống chết, giam trong Ly Sơn huấn luyện, thê nhi người ta ăn gì? Một đám người lo trước lo sau làm sao huấn luyện ra được, ngươi làm thế sẽ có đào binh.”
“ Sẽ không thiếu tiền lương cho họ.”
“ Ta biết, ngươi biết, nhưng những người kia có biết không? A Kiều bỏ người ta ở Dương Lăng bốn năm không ngó ngàng tới, ngươi tiếp nhận rồi lại ném người ta vào núi, người ta cả nghĩ cũng là đương nhiên.”
Lý Cảm vỗ vai Tào Tương:” Trước tiên kiếm tiền lương cấp họ, dù sao ngươi không thiếu, tiếc gì chứ, sau này phát bổng lộc trừ đi là được.”
Tào Tương tuy thông minh, nhưng nhiều năm đau bệnh chỉ biết chờ chết, tuy lòng mang đại chí xua hổ lang hùng bá thiên hạ, nhưng không nghĩ tới chuyện nhỏ trong quân:” A Lang, ngươi tới quân ta làm tư mã đi, đãi ngộ sẽ tốt hơn trong Vũ Lâm quân.”
Vân Lang bĩu môi:” Ta sở dĩ làm tư mã, vì tư mã không quần quản việc trong quân mà vẫn lĩnh được bổng lộc không tệ, sang chỗ ngươi có được thế không?”
Tào Tương tức giận:” Tất nhiên là không, quân đội vừa lập, có nhiều việc phải làm, ta chỉ lĩnh quân, chuyện khác không quản, do tư mã xử lý.”
Vân Lang phe phẩy quạt lông chỉ mặt Tào Tương:” Thế dại gì mà sang, có điều vẫn giúp được ngươi cải tạo kỵ binh.”
Tào Tương cấp thiết chạy tới bóp vai cười nịnh:” Cải tạo ra sao?”
Vân Lang cầm quạt đập vào đầu hắn:” Biết một cái bàn đạp dễ lên ngựa, sao không biết trang bị cho ngựa hai bàn đạp, thế chẳng phải là dư ra hai cái tay rồi sao? Cũng không hiểu các ngươi nghĩ cái gì mà lại chỉ trang bị một cái bàn đạp, lúc nào cũng buông thõng một bên chân mà không thấy khó chịu à?”
Tào Tương và Lý Cảm đỏ mặt tía tai, hình như đúng là thế thật, chỉ biết thuận tiện một bên chân mà không biết thuận tiện hai chân, đúng là ngu xuẩn.
“ Kẻ nào kẻ nấy ngốc không chịu nổi, bảo ta làm sao hạ mình làm tư mã cho các ngươi, lão tử không mất mặt nổi ...” Vân Lang than thở:
Tào Tương cắn răng:” Ta đi tìm người thử, nếu không được sẽ tìm ngươi tính xổ.”
Vân Lang cầm chén trà lên:” Nếu thành thì sao?”
“ Ta biết ngươi thích bàn cờ vàng của ta, nếu chuyện thành nó là của ngươi.”
“ Ngươi biết điều đấy, sau này có cái gì hay sẽ phần ngươi trước.” Kỳ thực Vân Lang đã lắp hai bàn đạp cho con ngựa du xuân từ lâu, nhưng y rút kinh nghiệm rồi, không nên tùy ý nói ra:
Tào Tương kéo Lý Cảm tới chuồng ngựa của Vân gia, chiến mã của họ đều gửi nuôi ở đây, nhưng thời gian qua không hay cưỡi.
Ngồi trên ban công tầng hai, Vân Lang chống cằm nhìn khung cảnh diễn ra trước mặt.
Có một kẻ hèn mọn đợi ở cuối đường nhỏ mong tình cờ gặp quý nhân, có tên ngốc đang vật nhau với Đại Vương, lần nào cũng bị Đại Vương đè xuống đất mà không biết chán, có tên khác đang cởi bàn đạp của người ta, lắp lên ngựa mình.
Phụ nhân thì ở ngoài ruộng cười nói làm việc, còn hát nữa, cái lão già Hàn Trạch nếu tới đây sẽ ghi chép được rất nhiều khúc từ. Đám thiếu niên càng cần cù, đứa nung vôi, đứa nhận than do dã nhân mang tới, có đứa theo Mạnh Đại, Mạnh Nhị đi hầu hạ gia cầm.
Còn về phần Tiểu Trùng và Hồng Tụ cả ngày không thấy đâu chắc mặc áo bơi liền thân tới ao nhà A Kiều khoe khoang rồi.
Vân Lang thường rất thích khung cảnh này, giờ chẳng có cảm giác gì, một mình ngồi đây cảm giác xa cách tất cả, cứ mỗi lần nhìn về ngọn đồi đất kia, mũi cay lắm, Thái Tể sợ lạnh, không biết nằm lại ở bậc đá lạnh băng đó có khó chịu không?
Có lẽ sau khi tìm được cách phong tỏa hoàn toàn hoàng lăng, y sẽ rời khỏi đây, còn đi đâu thì Vân Lang có kế hoạch lâu rồi, y sẽ dẫn Đại Vương và con hươu đi khắp thế gian này, ăn món ăn ngon nhất, ngắm cảnh đẹp nhất, bắt đầu bằng việc vào Thục thuận tiện tìm Trác Cơ, có vẻ là chuyến hành trình không tệ
..... ………
Đúng như Vân Lang đoán, lúc này Tiểu Trùng quơ chân quơ tay quạt nước loạn xị, cái mông trắng trẻo cứ chổng lên, rất đáng xem.
A Kiều nhìn mông Tiểu Trùng không chớp mắt, nhìn thế nào cũng thấy áo bơi trên người Tiểu Trùng rất đẹp, chỉ vài mảnh vải thôi mà khoe ra được những phần đẹp nhất trên cơ thể nữ nhân.
Đó mới là mặc trên người Tiểu Trùng thôi đấy, vẫn chỉ là đứa bé, chẳng mông lẫn ngực ... nếu như mà ...
A Kiều cúi đầu xuống nhìn mình, hét lên:” Đại Trường Thu!”
Chẳng biết lão già đó ở đâu chui ra, chỉ cần nàng hô lên là lão ta vù một cái như hóa phép xuất hiện bên cạnh A Kiều.
A Kiều hít một hơi, chỉ Tiểu Trùng đang bơi dưới hồ:” Làm cho ta một bộ.”
Đại Trường Thu nhìn Tiểu Trùng vẫn đang bơi chổng mông lên trời, cười không thấy mắt đâu nữa.
A Kiều sao không hiểu ý ông ta, đỏ mặt mắng:” Nếu không phải đám cẩu nô tài các ngươi có chút cơ hội, ngươi cho rằng ra không biết xấu hổ như vậy à?”
“ Đa tạ nương nương thương xót nô tài.” Đường Trường Thu cúi mình, vẫy vẫy tay gọi hai cung nữ to lớn lực lưỡng tới, theo lệnh ông ta vớt Tiểu Trùng trong nước ra, kệ nha đầu đó sợ hãi không hiểu gì, vác lên tiểu lâu:
Tất nhiên là muốn lấy cái áo đó làm mẫu để làm cho A Kiều một cái rồi.