Mặc một áo sa mỏng, A Kiều leo lên cái túi da dê hình thiên nga, còn sơn màu rất đẹp, khắc hẳn thứ xám xịt mất mỹ quan Vân Lang đem tới, nàng khép mắt thả trôi mình bên ao, cái phao bập bềnh, vô cùng dễ chịu.
“ Nương nương, Đông Phương Sóc ...”
A Kiều nghe giọng Đại Trương Thu thì he hé mắt:” Hắn làm sao?”
Đại Trường Thu bẩm báo:” Nghe tiểu hoàng môn bẩm báo, hắn tuyên bố có gián ngôn hữu ích muốn dâng lên Trường Môn cung.”
A Kiều cười xì một tiếng:” Lại là kẻ mạnh miệng chẳng biết ngượng, đám người đó à, nói thì hay ho lắm, khi làm việc rụt đầu rụt cổ, chẳng qua lại muốn ta giữ lễ, hiểu tôn ti, hừ, đám cung nữ ngoan như chim cút trong cung ít à? Lời thừa thãi của chúng, không nghe cũng được.”
Đại Trường Thu do dự:” Vệ Thanh đi Hữu Bắc Bình rồi.”
A Kiều ngồi ngay dậy, vẻ mặt ảm đạm, đưa tay khuấy nước:” Rốt cuộc vẫn là phải dùng thực lực nói chuyện, Vệ Tử Phu thật may mắn có huynh trưởng biết đánh trận, chiếm hết lợi thế! Ha, ngươi nói xem đám ca ca đệ đệ của ta vì sao vô dụng như thế?”
“ Bên cạnh chúng ta chẳng phải có bốn thiếu niên lang không tệ đó sao, theo nô tài thấy trong bốn người họ, Vân Lang đứng đầu tài trí, Hoắc Khứ Bệnh dũng mãnh cương nghị, Tào Tương mưu kế đa đoan, Lý Cảm thì trung thành cần mẫn, phóng mắt khắp thiên hạ, không có mấy thiếu niên nào hơn được họ.”
A Kiều ngẫm nghĩ:” Hoắc Khứ Bệnh quan hệ rất sâu với Vệ Tử Phu thì thôi đi, ba người kia, Vân Lang từ lúc bệnh nặng, bỗng nhiên tinh thần sa sút nhiều, ta cố tình sang nhà y nhổ rau củ y dày công chăm sóc mà y chẳng giận, nhìn có vẻ chẳng để ý tới cái gì nữa, không biết biến cố gì?”
“ Khi y mới về, nô tài thấy đáy mắt có vết máu tím, đó không phải do bệnh tật mà ra, mà do trúng kịch độc, sau khi về suốt ngày ăn cà rốt với nước sạch, nô tài đoán, đang tích cực giải độc thôi.” Đại Trương Thu nhỏ giọng nói phát hiện của mình:
“ Trúng kịch độc? “ A Kiều ngồi hẳn dậy, nàng chưa bao giờ suy nghĩ về Vân Lang ở mặt này:” Xem ra trên người y còn có bí mật mà chúng ta chưa biết.”
Sáng sớm nay A Kiều đi hái rau tình cờ gặp Vân Lang, nói hôm nay có khách, rõ ràng như thế mà Vân Lang chẳng hề tỏ vẻ quan tâm gì, còn dắt ngựa đi thẳng, khiến Đại Trường Thu rất ngạc nhiên. Ông ta sao không nhìn ra Vân Lang nhiệt tình giúp A Kiều làm cái ao kia là có mục đích. Mục đích là gì không phải quá dễ đoán sao, lấy lòng A Kiều, tìm cách thu hút chú ý của hoàng đế, để có cơ hội thể hiện tài hoa, từ đó leo lên, mục đích sắp đạt, sao y lại bỏ?
Chắc chắn có liên quan tới biến cố gần đây.
Đại Trường Thu trầm ngâm trả lời A Kiều:” Rất nhiều điều chúng ta chưa biết, ví như lai lịch của y, tới bệ hạ cũng không làm rõ được, phái sứ giả tới nước Trung Sơn, đất Thái, nhưng người Vân thị vì chiến loạn mà tản mác không rõ tung tích. Bệ hạ sở dĩ đồng ý cho y ba nghìn mẫu đất là vì tiện giám sát, dù sao y hiến lên rất nhiều thứ có lợi cho Đại Hán, đáng để mạo hiểm, bỏ qua thân phận của y.”
Nghe nói Vân Lang lai lịch thần bí, A Kiều hứng thú hẳn:” Vậy bệ hạ an bài y ở đây là tiện cho Vũ Lâm quân bảo vệ ta cũng giám sát y?”
“ Không phải thế, mảnh đất này của Vân thị do chính Vân Lang chọn, xem ra y vì lợi dụng suối nước nóng, làm hàng xóm với chúng ta là ngẫu nhiên thôi, đây có thể là manh mối, xem gia tộc nào chuyên lợi dụng suối nước nóng, biết đâu có tin tốt. Y chắc chắn có điều không thể lộ ra ngoài, chỉ cần nương nương nắm được, trong tay có người để dùng rồi.”
Vân Lang giờ chẳng bận tâm bị người ta điều tra.
Từ khi ý thức được vấn đề lớn nhất của bản thân, y luôn nỗ lực làm đấy quá khứ trống rỗng của mình.
Cuộc đời con người thực ra cũng là quá trình lấp khoảng trống, làm một việc là lấp vào một khoảng trống, người lịch duyệt phong phú sớm điền chặt, người đơn thuần thì chậm hơn song sớm muộn cũng đầy.
Vân Lang thì khác, trước đó y là khoảng trống, từ khoảnh khắc dắt hươu sao xuất hiện trên đường mới là điền vào một sự kiện chân thật, nên hồ sơ của y rất đẹp.
Vẻn vẹn học vấn phong phú đã tách y ra khỏi số đông, sau đó từng bản lĩnh lộ ra, lai lịch y thành môn đồ cao nhân ẩn sĩ, thêm vào bình thường y ngẫu nhiên lộ một hai câu, càng chứng thực thân phận này.
Người thường ẩn cư thì bị gọi là đào hộ, là dã nhân, còn cao nhân ẩn cư không để quan phủ tìm thấy là biểu hiện đạm bạc danh lợi.
Ẩn cư Ly Sơn, không màng quan chức quyền thế, càng khắc sâu suy nghĩ này, đã là ẩn sĩ, lai lịch bí ẩn là bình thường.
Đông Phương Sóc là người rất có nghị lực, ngồi bên con đường nhỏ suốt hai ngày, thấy rất nhiều tiểu hoàng môn, hộ vệ, nói rất nhiều, đưa không ít tiền mà chẳng được A Kiều triệu kiến, làm hắn thất vọng.
“ Lần sau ngươi gặp tiểu hoàng môn cứ xông vào đánh một trận, nói không chừng có cơ hội đấy.” Tào Tương bê bát mỳ trộn mà y cực thích, hiến kế bậy bạ cho Đông Phương Sóc:
Đông Phương Sóc chẳng thiết tha cơm nước, bát mỳ bị hắn quấy thành hồ rồi mà mới ăn được vài miếng.
“ Không thể đánh tiểu hoàng môn được, ta về tìm vài ưu linh (tạp kỹ) xem sao, đám người đó bổng lộc ngang ta, nhưng ngày ngày được gặp bệ hạ, bất công còn gì hơn thế?” Giọng nói Đông Phương Sóc tràn ngập phẫn nộ, không rõ vì sao:
Tào Tương tới bên cạnh Vân Lang thì thầm:” Gia phó nhà ta lừa được lão bà mà hắn không cần rồi, hắn tất nhiên không cao hứng.”
Vân Lang quay đầu nhìn tên gia phó vênh vang đắc ý của Tào gia:” Nhà ngươi toàn loại người gì vậy?”
Tào Tương khịt mũi:” Gia phó nhà ta còn giàu có hơn Đông Phương Sóc, nữ nhân kia đang không chốn đi về, có người tiếp nhận, gia cảnh không tệ, theo ngay.”
“ Không phải hắn không bận tâm à? Sao lại giận thế?” Vân Lang khó hiểu:
“ Vì Tào Phúc dẫn nữ nhân đó tới đây.” Tào Tương thấy ánh mắt bất thiện của Vân Lang, vội vàng chối bỏ liên quan:” Không phải ta, mẫu thân ta bảo thế, mẫu thân ta hận sự ngông cuồng của Đông Phương Sóc, càng hận hắn hay lên tiếng xúc phạm phụ nhân, cho nên giáo huấn hắn, cho hắn biết phụ nhân có tôn nghiêm.”
Quả nhiên đừng đắc tội với nữ nhân mà, Vân Lang hỏi: “ Vậy nữ nhân kia chỉ là phối hợp?”
“ Suỵt, đừng lớn tiếng, ai mà biết nữ nhân kia nghĩ gì chứ? Dù sao mục đích của mẫu thân ta đạt được rồi.”
Vân Lang biết Tào Tương nói chuyện này ra là vì hắn có ấn tượng rất tốt với Đông Phương Sóc, không muốn Đông Phương Sóc bị làm nhục, lại không thể vạch trần kế hoạch của mẫu thân, nên muốn Vân Lang chuyển lời.
Mặc dù rất ghét phải làm ống truyền thanh cho người khác, nhưng nhìn hai mắt Đông Phương Sóc đỏ ngầu, tóc dựng lên, quyết định giúp hắn một tay.
Liền nháy mắt Đông Phương Sóc.
Vốn đang phẫn nộ tới sắp nổ tung, Đông Phương Sóc thấy Vân Lang nháy mắt đánh mặt về phía tên nô phó lại hất mặt về phía Tào Tương, lập tức quay lại bình tĩnh, không hổ là người thông minh tuyệt đỉnh, vừa rồi bị lửa giận che mất linh trí, giờ nghĩ chút đã ra vấn đề.
Quay đầu nhìn tên gia phó Tào gia vênh váo không dấu được vẻ chế nhạo.
Đông Phương Sóc đứng bật dậy rống lên với bên ngoài:” Lương Cơ, về nhà.”
Nói xong là sải bước như bay, một nữ tử ôm bọc nhỏ vội vàng chạy bước nhỏ tới, lẽo đẽo theo sau Đông Phương Sóc.
Đông Phương Sóc dừng lại bên xe ngựa, chắp tay với Vân Lang:” May nhờ tư mã khoản đãi, Sóc mỗ thoải mái lắm, nếu lần sau nếu có yến tiệc như thế, chỉ cần nói một câu, dù cách ngàn dặm cũng cưỡi ngựa phó hội.”
Vân Lang cũng chắp tay:” Tiên sinh quá lời, núi cao im ắng, nước sâu tĩnh lặc, nói nhiều thành không đáng tiền.”
Đông Phương Sóc cười ha hả chắp tay lần nữa với Vân Lang:” Tính khí mỗ đã thành, cố thay đổi càng làm trò cười cho người ta. Ha ha ha, gia nô Tào thị ở đâu, mau mau đánh xe cho mỗ.”
Tào Tương đá Tào Phúc một cái, Tào Phúc tức thì khom lưng nhảy lên xe, vung roi dài, đánh xe đi xa.