Hoắc Khứ Bệnh nhìn theo cỗ xe ngựa chở Đông Phương Sóc đi xa dần gật đù nói:” Không phải người cùng đường, có điều ngạo trên mà không khinh dưới thì là một hán tử, vừa rồi riêng việc hắn gọi phụ nhân kia đi theo là đủ mỗ đánh giá cao hơn rồi.”
Vân Lang cũng đưa ra đánh giá:” Người này tâm tính kiên cường, thất bại một hai lần chẳng là gì, nhưng chính vì thế mà hắn không dễ sửa đổi đâu.”
Lý Cảm cười:” Nhưng suốt ngày vấn vít chuyện nữ nhân chẳng làm được gì lớn, chỉ có kể truyện là hay.”
Hoắc Khứ Bệnh đấm tay: “ Muốn làm chuyện lớn cũng phải có thời cơ, ta muốn theo cữu cữu đi Hữu Bắc Bình mà không được, cữu mẫu ta cũng không cho phép. Chết tiệt, ta không đợi được nữa rồi.”
Tào Tương luôn có chủ ý xấu:” Mau mau định hôn kỳ với nhà Ngạn Đầu hầu đi, ha ha ha, ta đoán, trước khi ngươi sinh được nhi tử thì đừng mơ xuất chinh.”
Không ngờ Hoắc Khứ Bệnh nghe lời ấy mắt sáng rực:” Vậy mai thành thân, ngày kia sinh con ...”
Nay thành thân mà mai sinh được con thì chỉ có thể là con người khác thôi, nên Vân Lang thấy Hoắc Khứ Bệnh muốn theo Vệ Thanh đi Hữu Bắc Bình là không kịp rồi.
Thiếu niên luôn muốn mình mau chóng trưởng thành, vì cho rằng thế giới người trưởng thành đặc sắc hơn, còn người lớn tuổi lại luôn hi vọng thời gian quay ngược, hi vọng thời gian dừng lại ở thời mình thiếu niên.
Trong sự khao khát vô hạn của thiếu niên, mùa thu đã tới.
Kê và cốc mà Vân gia trồng lúc hạ thu đã trưởng thành, bông cốc nặng trĩu đung đưa trong gió.
Lương thực Vân gia không mất sản lượng như Trương Thang nói, song cũng chẳng phải được mùa, chỉ trung bình mà thôi.
Có điều công nghệ ươm tơ của Vân gia được cải tiến cực lớn, Lưu Bà, một phụ nhân vô danh được gợi ý từ công cụ của Vân gia mà biến ươm tơ từ mười sáu bước chỉ còn mười một bước, làm tốc độ ươm tơ của Vân gia nhanh hơn trước kia gấp đôi.
Công nghệ đơn giản hóa có cái lợi lớn nhất là giảm bớt lượng lao động của phụ nhân.
Nếu ở đời sau, cải tiến công lệ mang theo sản lượng tăng vọt, khiến lợi nhuận tăng theo tương ứng, đáng tiếc ở nước Hán thì xưởng ươm tơ của họ không đủ kén tắm để ươm tơ, nên cải tiến Lưu Bà chỉ vẻn vẹn giúp phụ nhân trong nhà có thêm thời gian tán gẫu.
Chẳng trách người xưa không quá tha thiết với nghề kỹ thuật.
“ Thiếu gia, xuân tằm năm sau chúng ta có thể nuôi nhiều thêm một chút.” Lưu Bà chải tóc bóng mượt, bộ dạng tiểu tụy trước kia không thấy nữa, khuôn mặt vốn tròn trịa có thêm thịt trông càng phúc hậu, trẻ ra tới mấy tuổi:
Mũi Vân Lang rất nhạy, còn ngửi thấy mùi dầu hoa quế trên tóc, đi theo bên cạnh có tiểu cô nương hơn mười tuổi, xem ra là nha hoàn mới nhận.
Vân Lang móc từ trong lòng một hạt châu kiếm được của Tào Tương, đặt vào tay Lưu Bà:” Thay đổi trang sức đi, đại quản sự của Vân gia phải có cái gì đó ra dáng chút.”
“ Đa ta thiếu gia ban thưởng.” Lưu Bà học luôn cả lễ nghi rồi, là đi hỏi Hồng Tụ mới biết:” Lão bà tử năm sau nhất định nuôi nhiều tằm hơn, vừa vặn cây dâu nhà ta cũng có thể hái lá, đó là ông trời muốn Vân gia phát tài.”
Vâng Lang thoải mái phất tay: “ Tốt, bất kể thu lợi bao nhiêu, trong đó có nửa phần là của bà. Đây là quy củ, sẽ bắt đầu vào thu hoạch năm sau.”
Lưu Bà môi run lẩy bẩy, muốn nói mà mãi không nói được, òa khóc quỳ xuống, nắm tay Vân Lang:” Lão bà tử có liều cái mạng già này cũng phải giúp trang tử trở nên giàu có.”
Vân Lang vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Bà:” Trong nhà nhiều việc, lại chẳng có nhiều người dùng được, làm cho tốt, ta muốn thấy những phụ nhân theo Vân gia từ ngày đầu thành tài chủ, cười vào đám người trong thành, ha ha ha.”
Lưu Bà khẩn thiết nói:” Thiếu gia, thế sao được, gần đây lão bà tử mới hiểu chút chuyện, làm gì có chủ gia phát triền cho phó dịch?”
Vân Lang nhìn phụ nhân từ nông dân bần cố thành nửa nhà tư bản:” Thiếu gia ta đâu cần nhiều tiền như vậy, năm xưa thu nhận các ngươi là vì không muốn thấy các ngươi chịu khổ, thế nên sau này mọi người sống tốt ăn tốt là thiếu gia mừng rồi.”
“ Thiếu gia là người tốt nhất trên đời.” Lưu Bà khóc không còn nói thêm được gì nữa:
Lương Ông đội mũ cỏ đi vào, cẩn thận đóng đại môn, hôm nay ngoài gió lớn, làm rèm cửa sổ cứ va vào nhau xoàn xoạt.
Lưu Bà đứng dậy thi lễ với Lương Ông, vì Lương Ông giờ làm thân phận yết giá của Vân gia, tức là quản gia.
“ Thiếu gia, hôm nay nhà ta lại có thêm hai trăm sáu tám quả trứng gà, mười một quả trứng vịt, ba mươi sáu quả trứng ngan. Bị Mạnh thiếu gia chọn một trăm ba mươi bốn quả ấp rồi, số trứng còn lại cũng gần một nghìn, phải làm sao?” Lương Ông mặt mày sầu khổ:
Vân Lang gãi gãi đầu, tất cả mọi người ở đây đều thiếu kinh nghiệm hết, gồm cả y:” Vậy thì bán , trước kia ta ở Dương Lăng, trứng có giá lắm.”
“ Thiếu gia, xa xôi như thế, dùng xe ngựa vận chuyển tới thì vỡ hết, phí phạm đồ tốt.” Lương Ông vừa nói vừa chỉ nhà A Kiều, ông già này cũng thông minh hơn rồi:
Đúng vậy, với tình trạng xe ngựa, đường xá bây giờ, người ngồi còn ê cả mông, hi vọng gì mang được trứng tới, Vân Lang gõ đầu:” Thế này, về sau trừ số trứng gà đem ấp, số còn lại chia đôi làm thức ăn, ưu tiên bọn nhóc, nhà ông và Lưu Bà mỗi ngày hai quả, sau này nhiều hơn thì mỗi người được một quả trứng, để ta đi xem A Kiều nương nương mua được bao nhiêu. Mang cho ta hai mươi quả, ta làm ít món ăn chào hàng.”
Lần này tới Lương Ông trào nước mắt:” Không được, không được, có gia phó nhà ai đi ăn trứng gà, truyền ra ngoài, người ta nói thiếu gia không biết trị gia.”
Lưu Bà cũng cho không cho ăn, dứt khoát ngăn cản.
Vân Lang giờ nghe những chuyện này lại có cảm giác mỏi mệt, xem ra dù muốn đi, ít nhất cũng phải đợi lúc khi không cần mình mà trang tử vẫn có thể tự vận hành mới được:” Cứ thế đi, nuôi gà lại không được ăn trứng thì còn ra cái gì? Nếu không ăn thì đập vỡ hết đi nhé?”
Lương Ông và Lưu Bà đưa mặt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết làm sao, lại cảm thấy thiếu gia là lạ như buồn phiền việc gì, trước kia thiếu gia sẽ không nói những lời như thế, ai ăn cơm để thừa còn bị mắng cơ mà.
Tiểu Trùng nghe tin này bĩu môi, có gì ghê gớm đâu, ngày nào nàng chẳng ăn trứng, nếu chẳng phải thiếu gia nói là thứ này ăn nhiều không tốt, nàng còn định ăn mấy quả,
Bọn trẻ con nghe tin là mừng nhất rồi, từ ngày nhà có nhiều gà, bọn chúng đã thèm được ăn trứng. Các phụ nhân sợ hết hồn, đều sợ như thế lãng phí quá, ai nấy bất an túm tụm bàn tàn, thấy thiếu gia còn quá trẻ, chưa từng đói kém, ăn sang như thế bao nhiêu cho đủ, sợ ăn Vân gia trang sập mất, tụ tập lại muốn tìm người biết ăn nói đi khuyên can thiếu gia.
Khi trời sắp tối Vân Lang xách một giỏ trứng luộc trà đi đi tới cuối con đường nhỏ, bảo tiểu hoàng môn bẩm báo với Đại Trường Thu.
Rất nhanh Đại Trường Thu đi chiếc xe ngựa đơn giản tới, nhìn Vân Lang một lượt cười ha hả:” Trong nhà đang đồn đại bên cạnh có tên bại gia tử, để lão phu nhìn xem nào.”
Vân Lang ưỡn thẳng người lên:” Vậy nhìn cho rõ đi, bại gia tử trông thế này đấy.”
Đại Trường Thu tặc lưỡi không thôi:” Nương nương nghe mà kinh hãi, Vân gia thực sự giàu có tới mức cho cả phó phụ ăn trừng rồi sao?”
Vân Lang cười:” Trong nhà lỡ tay nuôi hơi nhiều, không ăn thì biết làm sao, đây này, ta cón làm một ít món đặc biệt, chuyên môn mang tới cho nương nương ăn thử.”