Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 192 - Q1 - Chương 192: Vụ Làm Ăn Của A Kiều.

Q1 - Chương 192: Vụ làm ăn của A Kiều. Q1 - Chương 192: Vụ làm ăn của A Kiều.

A Kiều đi đôi dép vải mềm, đang vắt chéo chân ngồi trên giường xem thẻ trúc, liếc thấy Vân Lang tới cũng chẳng buồn cừ động, chỉ đệm dưới, bảo y ngồi ở đó:” Nhà ngươi thực sự nhiều trứng tới mức đó rồi sao?”

Vân Lang đưa giỏ cho Đại Trường Thu:” Giờ mỗi ngày đã đẻ hơn ba trăm quả trứng rồi, tương lai còn nhiều hơn, phải nghĩ cách mới được.”

“ Thật sao?” A Kiều bỏ ngay cuốn thẻ trúc xuống:

“ Năm nay nhà nhiều gà con nên mới chừng đó, năm sau đoán chừng một ngày tới cả nghìn quả.” Vân Lang cười khổ không thôi, y chỉ theo thói quen đời sau nên không nghĩ tới đầu ra ở thời này, đến khi nhà có nghìn quả trứng rồi chắc trong trang ăn tới sợ trứng gà luôn không chừng:

A Kiều nhận lấy trứng gà đã bóc vỏ từ Đại Trường Thu, ăn thử:” Vị quai quái, vẫn là trứng gà, khi nào mang gà vịt tới nhà ta?”

“ Ruộng đồng nương nương còn chưa chỉnh đốn xong, không có lương thực thì lấy gì nuôi gà? Ít còn đỡ, chúng tự tìm thức ăn, chứ khi tới cả ngàn con thì vấn đề lớn, chẳng may xuất hiện dịch gà thì mất trắng.”

A Kiều hào sảng xua tay:” Phải lỗ mới biết nuôi gà không dễ, khai xuân năm sau làm ruộng, nuôi gà, nuôi tằm đều không thể thiếu. Ngoài ra trứng ăn không hết thì đưa cho nhà ta, có người ăn, tìm Đại Trường Thu lấy tiền.”

Nói xong cầm cuốn thẻ trúc lên.

Không để ý tới nữa là phương thức đuổi khách của A Kiều, từ nhỏ nàng là thế, không vì đánh giá cao Vân Lang mà thay đổi.

Đại Trường Thu mặc dù là đại quản sự ở Trường Môn cung, nhưng không có mấy khái niệm thế nào là trứng thừa ăn không hết, đến khi thấy đám trẻ con Vân gia nối nhau xách hơn trăm cái giỏ đặt trong nhà mới trố mắt ra, tính sơ sơ phải nghìn quả.

Nếu là cả nhà vàng bạc thì ông ta đã chẳng bận tâm, nhưng cả nhà trứng thì chấn động suýt á khẩu, cầm quả trứng lên:” Năm sau Trường Môn cung cũng sẽ có nhiều trứng thế này à?”

Vân Lang gật đầu:” Nếu chuyện đúng theo nương nương muốn thì còn nhiều hơn gấp đôi.”

Đại Trường Thu cầm quả trứng gà mân mê mãi, bệ hạ tới Trường Môn cung ba lần rồi, bệ hạ muốn mỹ nhân thì, loại gì không có được? Còn chưa tới mức vì một mỹ nhân mà một tháng liên tục xuất cung ba lần, chẳng qua thích ở cùng A Kiều thôi, đó là thói quen từ nhỏ, chỉ cần A Kiều không nổi giận, không quấy rầy, thì bệ hạ rất muốn thân cận với nàng.

“ Một quả trứng gà năm tiền, một quả trứng ngan mười tiền.” Vân Lang thấy ông ta hồi lâu không nói gì, lên tiếng nhắc nhở.

Đại Trường Thu không hài lòng:” Hừ, tầm nhìn hạn hẹp, chút tiền đó có đáng là gì với nương nương, ngươi không biết chỉ cần bệ hạ ban thưởng xuống, thì hơn ngươi nuôi gà mười năm à?”

Vân Lang lắc đầu:” Tiền của bệ hạ cũng đâu phải ở trên trời mà rơi xuống, còn chẳng phải do bách tính cày cấy, thương cổ kinh doanh, công tượng làm việc mà ra hay sao? Khi tiền phải có lượng hàng hóa tương ứng thì tiền mới là tiền, mới có giá trị, nếu không có bất kỳ thứ hàng hóa nào, tiền có bao nhiêu cũng vô ích.”

Đại Trường Thu hết sức ngạc nhiên về lý lẽ của Vân Lang, càng nghĩ càng thấy có lý, nếu như vậy về sau A Kiều không cần lấy tiền của bệ hạ nữa, vì A Kiều thực sự không cần. Nếu càng coi bản thân cao quý, địa vị càng siêu nhiên, không cần gì, sẽ không bị ai kiềm chế. Nghĩ thông điều ấy, lòng Đại Trường Thu mừng lắm chắp tay một cái:” Cao mình, đã thế số trứng này tính giá gấp đôi.”

Vân Lang hời hợt lắc đầu:” Giá sao thì nên vậy, Vân Lang không cần hơn.”

“ Ha ha ha, lão phu biết mà, ngươi nhìn như khiêm trốn, kỳ thực còn cao ngạo hơn bất kỳ ai. Tốt, con người sống nên có cốt khí, tuy tổn thất một vài thứ, nhưng được cái thống khoái.” Đại Trường Thu vỗ vai Vân Lang bảo tiểu hoạn quan lấy tiền:

.... ....

Không lâu sau trên bàn Lưu Triệt đặt hai quả trứng, một trắng gà, một trứng ngan, hai thứ này hết sức bình thường, chẳng có gì khác ở thị tập, nhưng hắn lại nhìn rất kỹ.

Trương Thang quỳ trên đệm, sẵn sàng trả lời câu hỏi của hoàng đế.

Hồi lâu sau Lưu Triệt gật gù:” Nói vậy là thực sự có thể nhiều trứng tới mức ăn không hết sao?”

“ Tâu vâng, thần đích thân kiểm tra, trứng gà trứng ngan xếp đầy cả kho, đến gia phó bây giờ cũng bắt đầu được ăn rồi.”

“ A Kiều nói gần đây mua lượng lớn trứng gà, hỏi trẫm có cần không, nói một quả trứng gà mười đồng, một quả trứng ngang mười lăm đồng, một tay giao tiền, một tay nhận hàng.” Lưu Triệt nhìn trần nhà hoa lệ, lẩm bẩm:” Hừ, từ khi nào A Kiêu làm việc của thương cổ rồi, nàng luôn tự coi mình cao quý, sao hạ mình ngang với thứ dân.”

Trương Thang thầm kinh sợ, hiển nhiên là hoàng đế có ý không tốt với Vân thị, vội vàng lên tiếng trước khi hoàng đế nói gì thành định cục không thể thay đổi:” Bệ hạ, Trường Môn cung nay đang khai khẩn đất hoang, làm kênh mương, trồng dâu, động tĩnh lớn lắm, có lẽ tự muốn canh nông, nông hộ bán đồ mình làm ra, sao lại nói là thương cổ?”

Lưu Triệt mặt thoáng hiện nụ cười:” Nói thế cũng phải, vậy giá cả thì khanh thấy sao?”

Trương Thang đáp gọn:” Quá ngang ngược.”

“ Ha ha ha ha.” Tiếng cười của Lưu Triệt vang vọng khắp Vị Ương cung:” Chưa chắc, vì trẫm vừa sai người mang ghi chép mua bán trong cung tới, tra mới biết, trứng gà trẫm ăn hàng ngày, giá tới hai mươi đồng, vậy mà nội khố cũng chi. Bọn chúng trả lời trẫm là vì mỗi quả trứng đều lựa chọn cẩn thận, nên giá như vậy không cao.”

Trương Thang cúi đầu:” Bẩm bệ hạ, chính nên như thế.”

“ Hả, ngươi thường ngày ghét nhất là hạng tham ô kia mà? Sao hôm nay lại đổi tính.”

Trương Thang ngồi thẳng lên:” Chuyện liên quan tới an nguy của bệ hạ, hoang phí một chút, thần không thấy có gì không ổn.”

Lưu Triệt dựa đầu vào giường gấm cực lớn, vẫn ngửa đầu lên:” Năm xưa Văn hoàng đế vì giảm chi tiêu trong cung mà tự làm ruộng, trẫm gần như quên chuyện này, nay A Kiều học theo, trẫm thấy có thể. Vân thị lập trại chưa tới một năm mà làm được tới mức này thật hiếm có, khanh trông coi cho kỹ, đừng để y đi sai đường, đợi trưởng thành rồi tự nhiên sẽ trọng dụng.”

Trương Thang thở phào chắp tay cúi đầu, thầm nghĩ phải để bệ hạ tới Vân gia một chuyến có cái nhìn trực quan, giá trị Vân gia không phải chỉ ở vài con gà con vịt:” Vâng.”

… …

Một đội hoạn quan mặc áo đen xì tới Vân gia, Đại Trường Thu lần này đi trên cùng, tới kho Vân gia ở bên sân phơi, chỉ số trứng được xếp gọn gàng ở ổ rơm xếp trên giá cao:” Đếm kỹ cho lão phu, thiếu một quả lấy đầu ra đền.”

Đoán hoạn quan này chuyên môn làm nhiệm vụ mua bán trong cung, hàng hóa mỗi lần mua về đều là lượng lớn, vậy mà chứng kiến cảnh tượng trong nhà kho Vân gia phải hoa mắt.

Vậy mà những cái kho như vậy lên tới cả chục.

Đại viện Vân gia gần hoàn thiện rồi, cả khu nhà ở mang phong cách Huy Châu mà Vân Lang yêu thích xây dựng bên suối nước đã hoàn thành một nửa, cho nên những căn lều cỏ mang đậm phong cách thổ dân Châu Mỹ đã bị tháo dỡ gần hết, thay vào đó là những nhà kho lớn.

Hàng hóa trong kho đã là của Trường Môn cung, phó dịch Vân gia tất nhiên đứng bên nhìn, Lương Ông định giúp, vì qua nhiều ngày, trứng lại tăng thêm.

Tốn nửa ngày mới đếm xong trứng cẩn thận đặt từng gỗ lên xe, Đại Trường Thu chỉ hai cái xe kéo tiền:” Nhà ngươi một cái, Trường Môn cung một cái, tùy chọn.”

Lương Ông làm thiết tượng lâu năm, rất mẫn cảm với trọng lượng, nhìn vết bánh xe, quyết đoán chọn cái có vết bánh xe sâu hơn.

“ Quả nhiên phong phạm Vân thị.”

Bình Luận (0)
Comment