Đại Trường Thu đuổi đám hoàng môn mang trứng đi, dùng xa phu của mình đánh xe, xem chừng không định trả xe ngựa cho hoàng đế.
Vân gia tất nhiên không dám làm thế, Lương Ông dùng tốc độ nhanh nhất sai người chuyển tiền khỏi xe, bốc mấy nắm tiền nhét vào tay đám tiểu hoàng môn, thiếu gia nói đây là vụ làm ăn lâu dài, không thể đắc tội.
Một tên hoàng môn trông bộ dạng có vẻ thủ lĩnh hỏi Lương Ông liệu có thể trực tiếp giao dịch với Vân thị, vòng qua Trường Môn cung không.
Lương Ông nhỏ giọng đáp:” Ngài muốn thế là tất nhiên thôi, nhưng Vân thị đâu dám ngỗ nghịch Trường Môn cung.”
Đây là món lợi ích lớn sao bỏ qua được, hoàng môn nhìn Đại Trường Thu, cảm giác chủ ý này khó thực hiện, có Đại Trường Thu, rất nhiều giao dịch khác không thể tiến hành. Lương Ông cùng hoàng môn thương lượng cứ mười này tới Vân gia lấy trứng một lần, trung gian không cần Đại Trường Thu đến giám sát, giao nửa tiền cho bên đó thôi, coi như không qua mặt.
Tiền được mang tới đều là tiền lẻ, kéo xe qua đại môn đi thẳng tới trung viện, đóng chặt cửa trước sau lại, đổ ào xuống mái hiên, chất lượng tiền có vẻ không tệ, Tiểu Trùng và Hồng Tụ dẫn ba phụ nhân tới dùng sợi gai xuôn tiền lại, đem cất giữ.
Tiểu Trùng nhặt một đồng tiền lại đưa lên mặt trời nhìn, ngây ngất lắm, bị phụ thân mắng cho một trận mới chịu chuyên tâm xâu tiền.
Vân gia đã bao giờ có nhiều tiền như thế nhập kho đâu, nói chính xác ra là chưa từng có đồng nào mới đúng, tơ tằm thì đem đổi làm lương thực với trâu lừa, vải vóc, tính ra thì tiền bán trứng là khoản thu nhập đầu tiên của Vân gia, cho nên ai cũng mừng.
Kho chứa lương thực trước kia giờ không đủ nữa, lại phải xây thêm hai cái gần sân phơi, lương thực rất nhiều, thứ đó là hải định thần châm để ổn định lòng người.
Nhà có lương, lòng không hoảng.
Với người Hán mà nói, lương thực đầy nhà, gà chạy đầy sân, hoa màu mọc ngoài ruộng mới là những thứ thực tế tốt nhất, còn những cái khác không có mấy liên quan.
Cùng lúc đó A Kiều đang đếm tiền, hăng hái lắm, đây cũng là lần đầu tiên nàng dựa vào bản lĩnh kiếm được tiền.
Còn về phần tiền giá trị ít nhiều thế nào, nàng không có khái niệm gì với nó.
“ Số tiền này mua được mười con trâu chứ?” A Kiểu nhìn đống tiền cao gần bằng mình, chẳng hiểu gì còn làm ra vẻ:
Đại Trường Thu mặt nhăn nhó:” Nương nương, tối đa chỉ mua được hai con trâu khỏe.”
“ Hả? Nhiều tiền như vậy mà?” A Kiều thất vọng, nàng cứ ngỡ là mình đã kiếm được rất nhiều tiền:
“ Nếu là mua thịt ăn thì mười mấy con cũng không thành vấn đề, nhưng nếu là trâu quen cày ruộng kéo xe, tối đa chỉ hai con.”
A Kiều ìu xìu:” Ít quá.”
Đại Trường Thu không dám làm hỏng tính tích cực của nàng:” Thượng hộ một năm cũng không kiếm được bằng này tiền, chúng ta chỉ sang tay một lần mà có thu nhập lớn đã là giỏi lắm rồi. Hơn nữa, lại còn mười ngày một lần.”
A Kiều phấn chấn lên một chút, nắm chặt tay:” Năm sau, năm sau chúng ta phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, tốt nhất chất đầy tiền vào sân cho ta.”
Đại Trường Thu ngoan ngoãn phụ họa:” Nhất định phải chất đầy.”
A Kiều vốc một nắm tiền cười như Tiểu Trùng vậy.
Qua đầu thu là Trung Thu, người Hán chưa có thói quen ăn Tết Trung Thu, mùa thu hoạch đã qua rồi, thời tiết hôm sau mát mẻ hơn hôm trước.
Bầu trời có nhạn kêu lớn bay qua, vịt Vân gia nuôi cũng chạy bành bạch nỗ lực vỗ cánh muốn theo người ta tới phương nam xa xôi tránh rét. Đáng tiếc, lông vũ của chúng bị Mạnh Đại, Mạnh Nhị cắt hết rồi, bất kể chúng vỗ đôi cánh trụi lủi ra sao cũng chẳng bay lên nổi, chỉ khiến nước bắn tung tóe trên mặt hồ.
Hai con vịt do huynh đệ Mạnh gia nuôi thì vỗ cánh bay đi, hai huynh đệ chạy theo gọi liên hồ không được, chạy hơn năm dặm không còn sức nữa ngồi bệt xuống đất khóc lớn.
Vịt bay đi vào buổi sáng, đến tối Mạnh Đại Mạnh Nhị mới thất thểu quay về, người bẩn thỉu hết sức, nhìn thấy Tiểu Trung đang chuẩn bị cơm tối mới lên tinh thần, vừa tới gần bị nàng lườm một cái, vội vàng chạy ra kênh tắm.
Tắm rửa trở về Tiểu Trùng đã chuẩn bị hai bát cơm trắng chất cao vút, bên trên là miếng thịt gà vàng.
Mạnh Đại vừa ăn cơm vừa nhìn Tiểu Trùng, chợt nói:” Tiểu Trùng, làm bà nương của ta đi.”
Tiểu Trùng đang rang hạt gai, đảo mặt một cái:” Ngươi có bà nương rồi, đừng nhòm ngó ta, ta không thèm lấy tên ngốc.”
Mạnh Đại vội bỏ bát xuống:” Ta không ngốc, thiếu gia nói thế, ta biết nuôi gà, nuôi ngan, nuôi vịt, sau này học nuôi trâu, nuôi lợn, nuôi cả nàng nữa, ta không cần bà nương trong nhà, ta muốn Tiểu Trùng làm bà nương.”
Mỗi lần được cho ăn ngon là Mạnh Đại nói câu này, Tiểu Trùng đã nhàm chẳng thèm đỏ mặt, trêu lại:” Được, đợi ngươi không còn bà nương nữa rồi hẵng nói.”
Mạnh Đại thấy Tiểu Trùng đồng ý rồi thì cười hăng hắc, cúi đầu tống cơm vào miệng.
“ Không có sách để xem nữa rồi.” Vân Lang ném cuốn thẻ trúc đã thuộc làu xuống, nói với Hồng Tụ ngồi ở bên thuê thùa:
Hồng Tụ khiếp hãi ngẩng đầu:” Thiếu gia xem hết sách của Trường Môn cung rồi à?”
“ Chừng đó sách thì xem được bao lâu, ngươi có biết thiếu gia ngươi gần đây buồn chán tới mức xem cả lịch pháp tới hai lần rồi không?” Vân Lang thở dài:
Hồng Tụ gặp khó:” Nhưng mà thiếu gia đã xem hết sách của Tào gia, giờ Trường Môn cung cũng xem hết, đó là số sách người khác đọc cả đời không bằng, giờ chúng ta muốn tìm sách mới không dễ.”
Vân Lang nảo não:” Chỉ vài chục vạn chữ đáng gì, nếu trước kia thiếu gia ngươi chỉ cần một tuần là đọc xong, nếu si mê thì hai ngày. Giờ xem sách không còn lấy số chữ mà tính, mà dùng cân, bà nó chứ toàn là nghìn cân một ... thảm quá.”
Hai mắt đen trắng rõ ràng của Hồng Tụ nhìn Vân Lang sáng long lanh như ngọc:” Thiếu gia còn bác học hơn cả Đông Phương Sóc.”
“ Nói thừa, ta đọc sách tới to cả tay rồi, không bác học hơn hắn sao được.” Vân Lang lải nhãi than vãn, lười nhác đứng lên, thấy cơ thể rỉ sét rồi, mà không chỉ cơ thể, đến đầu óc hình như không còn nhanh nhẹn nữa, y biết vì sao, cứ ủ ê thế này mình phế mất, nhưng không sao vực tinh thần lên được:
“ Thiếu gia nên viết sách.” Hồng Tụ hoan hỉ kiến nghị:
Vân Lang cũng thấy đây là kiến nghị hay, song nghĩ kỹ hơn thì lại lắc đầu:” Thôi đi, thứ trong đầu ta không giống với với của các ngươi, tròn và dẹt là không thể dung hòa, người ta không tán đồng lời của ta, chỉ coi ta yêu ngôn hoặc chúng. Thời buổi này viết sách đáng sợ lắm, hơi chút là có nguy hiểm mất đầu, khoe giỏi chẳng bằng giấu dốt, chúng ta cứ sống an ổn vậy.”
Hồng Tụ gật đầu, nhưng nó chẳng hiểu thiếu gia nói lắm, chỉ tán đồng cách nói giấu dốt của thiếu gia.