Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 195 - Q1 - Chương 195: Tào Tương Bi Thương.

Q1 - Chương 195: Tào Tương bi thương. Q1 - Chương 195: Tào Tương bi thương.

Vân Lang được Đại Vương báo cho Tào Tương chưa chết liền ngồi xuống hứng thú hỏi:” Sao thảm thế?”

Tào Tương rít như rắn độc:” Công Tôn Ngao, ta muốn giết lão ta.”

Vân Lang khịt mũi:” Không dễ đâu, ông ta làm gì ngươi?”

“ Mẫu thân ta mời Công Tôn Ngao giúp ta huấn luyện cung vệ.”

Vân Lang à một tiếng hiểu ra:” Ông ta huấn luyện cả ngươi luôn chứ gì?”

“ Đúng thế, lão già đó hôm nay bắt bọn ta mặc khải giáp đeo hai thanh trường đao, một thanh trường mâu, bao cát nặng mười lăm cân, hành quân năm mươi dặm ... Đường tốt không đi, chỗ nào khó đi có vũng nước là lão ta đâm đầu vào đó, người ta, người ta đều hoàn thành được, còn ta …” Tào Tương nghiến răng nghiến lợi:” Lão khốn đó xỉ nhục ta, nói ta không có tố chất làm tướng quân, hừ, thành được đại chiến bách thắng thì chiến tử sa trường cũng có thể giữ được tước vị.”

Con người một khi lên cơn điên rồi thì chẳng thể nói lý, chỉ muốn thống khoái phát tiết.

Hoắc Khứ Bệnh nói mình sẽ thành thống soái anh mình, gần như ai cũng tin, vì trên người hắn có mọi đặc điểm của một danh tướng.

Hắn khắc khổ, hắn dũng mãnh, hắn cũng biết khắc chế tâm tình của mình, biết nắm bắt tâm thái của đối phương, biết học tập từ người khác, vì thế khả năng hắn thành danh tướng là cực cao, mọi người kỳ vọng lớn vào hắn.

Tào Tương thì khác, tổ tiên chẳng để cho hắn tí gen tướng lĩnh nào, thân thể thì lắm bệnh, từ nhỏ được phụ thân che chở lớn lên, thiếu niên một trận bệnh nặng hủy hết hi vọng, chỉ biết chờ chết.

Khi Vân Lang cứu sống hắn, mộng tưởng cũng phục sinh, sau đó bị Công Tôn Ngao cho một búa vào đầu.

Đối diện với hiện thực tàn khốc, hắn bắt đầu hoài nghi mộng tưởng của mình có phải chính xác hay không, đó là sự hoài nghi hợp lý, Vân Lang thì biết hắn chẳng có tí gì hợp làm danh tướng.

“ Tất cả ra ngoài đi.” Vân Lang quát lớn, đuổi hết mọi người ra khỏi đại viện rồi vỗ vai Tào Tương vài cái đi ra ngoài:” Khóc đủ rồi thì chúng ta ăn cơm.”

Khi Vân Lang bước vào nhà là lúc Tào Tương bật khóc, chỉ biết thở dài, giáo dục hoàng gia kỳ thực là quá trình ép người ta phát điên, thật không may cho Tào Tương, hắn có một người mẹ là trưởng công chúa vô cùng lợi hại, cho nên hắn được tiếp tụ giáo dục hoàng gia cao cấp nhất.

Vân Lang không biết Trường Bình kỳ vọng thế nào vào nhi tử mình, y thấy Tào Tương không tệ, sống mười lăm năm, trải qua chuyện có người chẳng chịu nổi, sáu năm chờ chết chỉ khiến hắn tưng tửng một chút, cái mồm thối một chút, chưa thành loại biến thái, chứng tỏ từ sâu trong tâm khảm, Tào Tương là người tốt.

Tào Tương khóc một tuần hương, sau đó mang đôi mắt đỏ như mắt thỏ bò vào nhà uy hiếp Vân Lang đang uống trà:” Ngươi mà nói ra, chúng ta không là bằng hữu nữa.”

Vân Lang chẳng bận tâm tới uy hiếp của hắn:” Muốn ta giúp gì ngươi không?”

Tào Tương lau cái mặt khóc lem nhem như mèo mướp:” Đánh Công Tôn Ngao một trận cho ta.”

“ Được, ngươi xông vào trước, ta lên sau.” Vân Lang buông một tiếng thở dài:” Dù sao ông ta cũng không dám đánh chết chúng ta.”

Tào Tương cũng biết ý này của mình không thực tế, ngồi bệt dưới đất dựa lưng vào cột nhà, ngây ra nhìn đôi tay gầy guộc yếu ớt của mình, đột nhiên sáng mắt:” Nếu ngươi cùng ta tới quân doanh tiếp nhận huấn luyện, ta sẽ không thương tâm nữa.”

“ Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tệ hại hơn ngươi à?” Vân Lang nhìn Tào Tương với ánh mắt thương hại:” Ngươi sẽ khóc hết nước mắt đấy.”

“ Ta kệ, ngươi muốn dễ chịu hơn một chút thì phải đi thao luyện với ta.”

Vân Lang không nhiều lời vào gian trong lấy khải giáp Hoắc Khứ Bệnh tặng mình ra, treo ở đại sảnh để trừ hơi ẩm.

Tào Tương tức thì lên tinh thần, bò ngay dậy vỗ tay:” Hay, sau này chỉ cần ngươi cần, muốn ta làm gì cũng được.”

“ Ít hứa thôi, ngươi là gia chủ thì càng đừng tùy tiện hứa hẹn.”

“ Khỏi dạy ta, không qua được ải này ta làm quái gì còn về sau nữa.”

“ Vừa vặn thời gian qua sức khỏe ta không tốt, cần rèn luyện một hồi, cùng ngươi tới chỗ Công Tôn diêm vương một chuyến có là gì.” Vân Lang phủi bộ giáp đã bám đầy bụi, dù vừa ốm dậy thể chất chẳng hơn Tào Tương là bao, y không sợ, con người y thứ duy nhất không thiếu là kiên cường:

Không cần lắm lời, tới canh năm Vân Lang đã chuẩn bị xong, khải giáp trước kia còn quá rộng, bây giờ mặc vào đã vừa vặn.

Mũ tua đỏ, giáp xích, quần da trâu, hai đai giáp lớn giúp khải giáp bó chặt vào người, Vân Lang điều chỉnh sợi tơ, đai giáp không thể quá chặt, cũng không thể quá lỏng.

Tới khi vừa vặn rồi mới giang tay để Hồng Tụ và Tiểu Trùng thắt lại.

Một thanh trường thương đeo lên ngựa, hai chiến đao một dài một một ngắn gài bên hông, sau lưng đeo nỏ, sườn có ống tên, dân đi giày da, giáp hộ chân, Vân Lang võ trang tới tận răng.

Dựa theo trang bị tiêu chuẩn của tư mã thì Vân Lang còn cần trang bị sáu thanh đoản mâu, hai thanh chiến phủ, đeo trên lưng như cái nan quạt, cùng một thuẫn tròn da trâu.

Tiểu Trùng mặc giáp lên cho Vân Lang xong thì hai mắt thiếu điều biến thành hình trái tim, nhìn Vân Lang si dại, quên cả áo choàng đỏ rực trên tay. Hồng Tụ phải cầm lấy định khoác lên người Vân Lang, y xua tay, thứ đó trừ làm trông cho ngầu ra thì chẳng có tác dụng gì, đi thao luyện chỉ làm chướng ngại.

Tào Tương sớm nai nịt gọn gàng, đứng trước cửa nhìn Vân Lang đi ra, nghiến răng ken két, tên khốn này thường ngày trông như bọn mặt trắng ở nam phong quán, ai ngờ mặc khải giáp lên người lại uy phong như thế:” Ca ca cầu ngươi một việc, hôm nay cưỡi chiến mã nhé, đừng dẫn con ngựa du xuân của ngươi ra.”

Vân Lang nhìn cái mặt nhăn nhó của Tào Tương thì cười lớn:” Ta thích cưỡi ngựa du xuân thì sao, loại ngựa này tính tình ôn hòa, nghe lời, nó lại được ta huấn luyện biết chạy rồi, còn chiến mã nào tốt hơn.”

Huýt sáo một tiếng, ngựa du xuân chạy từ chuồng ngựa ra, Vân Lang lên ngựa đi trước.

Tào Tương đuổi theo sau hét lên:” Ngựa du xuân của ngươi làm sao chạy nhanh thế.”

Rồi vội vàng lên ngựa.

Đây là lần đầu tiên Vân Lang mặc giáp phi ngựa, ngựa du xuân vô cùng phối hợp, bốn vó đạp lên đất mềm của hoang nguyên, phi mỗi lúc một nhanh, bản năng của ngựa là chạy, nên càng phi nhanh càng sướng khoái, thi thoảng quẫy đầu hí vang.

Mười lăm dặm với chiến mã mà nói là khoảng cách thích hợp, Vân Lang không giảm tốc độ, y muốn xem xem ngựa du xuân trứ danh với sức chịu đựng và ngoan ngoãn có thể hoàn thành khoảng cách này với toàn bộ tốc lực không?

Gió thu lành lạnh thổi ù ù qua tai, mặt Vân Lang hơi rát, y không để ý, thậm chí còn thấy thoải mái, rạp người xuống lưng ngựa, dần dần thích ứng với thân thể nhấp nhô của ngựa.

Chiến mã của Tào Tương chắc chắn là bảo mã hàng nghìn chọn một, dù Vân Lang có đi trước một bước thì sau mấy dặm hắn cũng dần đuổi kịp.

Ở thời Hán này có một thứ làm Vân Lang hài lòng là cưỡi ngựa, thế giới này chuẩn bị cho chiến mã, bất kể địa hình hay đường xá, đều như trời đất tạo ra cho chiến mã rong ruổi.

“ Ngựa nhà ngươi không tệ đâu.” Tào Tương lớn tiếng khen ngợi, hắn không ngờ con ngựa du xuân vô dụng lại có thể phóng nhanh như vậy, quả nhiên những thứ ở Vân gia đúng là đừng nên xem thường:

Bình Luận (0)
Comment