Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 196 - Q1 - Chương 196: Huấn Luyện Quân Sự.

Q1 - Chương 196: Huấn luyện quân sự. Q1 - Chương 196: Huấn luyện quân sự.

Khi ngựa du xuân phun ra sương trắng từ mũi thì quân doanh đã ở trước mắt.

Không có gì thay đổi so lần gần nhất Vân Lang tới đây, tường cao, quân tốt đi lại, đất trống trơ trụi, chỉ có đất vàng và gổ xỉn màu, giống thứ công trình xấu xí vậy, chẳng ưa nổi.

Vân Lang giảm tốc độ, ngựa du xuân từ phi nước kiệu thành chạy chậm, cuối cùng thong thả đi tới cổng doanh, đợi Tào Tương tới trước báo danh nhập doanh.

Lúc này trời đã sáng hẳn, đại môn quân trại mở rộng, đội ngũ hơn bảy trăm người đã bắt đầu dàn trận.

Công Tôn Ngao ngồi trên lưng ngựa như một bức tượng, sau lưng ông ta một tráng hán đánh trống, theo quân luật, trống dừng chưa tới, chém!

Tào Tương nhảy xuống ngựa hô lớn:” Quân giáo Tào Tương báo danh vào hàng.”

Vân Lang cũng xuống ngựa:” Tư mã Vân Lang báo danh vào hàng.”

Công Tôn Ngao mở mắt ra, hơi bất ngờ nhìn Vân Lang, song không nhiều lơi, lấy roi ngựa chỉ chỗ:” Vào hàng.”

Trống dừng, lang quan lần lượt báo quân số, Công Tôn Ngao hài lòng:” Không tệ, cứ tưởng qua ngày hôm qua, sẽ có vài tên vô dụng không dám tới nữa, vậy mà hôm nay lại còn thêm một tên, ha ha ha, giỏi. Gia gia thích hán tử khí phách, càng thích biến hán tử tự xưng khí phách thành bùn nhão. Đừng nghĩ các ngươi có lai lịch mà gia gia bỏ qua, gia gia sẽ không nương tay đâu. Nghe rõ đây, muốn qua được ải của gia gia thì đừng coi mình là người.”

Quân sĩ đấm giáp ngực hô vang:” Vâng.”

- Đã cho mình là hảo hán thì luyện thành chân sắt cho gia gia.

Một hồi tù và vang lên, tám giáo úy Vũ Lâm quân đao cờ đỏ rời hàng đi trước, các cung vệ theo sát, chỉ khác một điều là toàn bộ giáo úy đều cưỡi ngựa.

Chạy bộ là sở trường Thái Tể rèn luyện cho Vân Lang, tuy người mang trang bị nặng, y cảm thấy mình có thể theo được.

Điều đó chỉ đúng một nửa …

Mặt trời ngả về phía tây, Vân Lang dìu Tào Tương từ trong hoang nguyên từng bước lết về doanh trại.

Hôm nay Tào Tương cười vô cùng vui vẻ, cho dù hắn thở không ra hơi:” Bây giờ ngươi biết Công Tôn Ngao là tên súc sinh rồi chứ?”

Vân Lang nhìn vấn đề khác hẳn:” Nếu Công Tôn Ngao chỉ có cái bản lĩnh này thì ông ta chẳng luyện ra nổi đội quân tốt.”

Tào Tương khiếp hãi:” Ý ngươi là, nếu rơi vào tay ngươi sẽ còn thảm hơn.”

“ Năm xưa Ngô Khởi nước Ngụy luyện quân, người ta mang trăm cân, chạy trăm dặm mới tính hợp cách.”

“ Ngươi làm được không?”

“ Điên à, ta chết chắc.”

Hai người nói câu được câu chăng, đi từng bước một, sau lưng bọn họ chẳng còn ai, đám cung vệ đều về sớm hơn bọn họ.

“ Ta muốn ngồi nghỉ một chút.” Tào Tương thấy xung quanh không có ai liền bảo Vân Lang:

“ Không được, mông chạm đất là thất bại.”

“ Làm gì có ai nhìn thấy!”

“ Ta thấy.”

“ Ngươi bán đứng ta à?”

“ Tất nhiên.”

“ Ngươi đúng là bằng hữu của ta đấy.”

Tào Tương còn sức than vãn lải nhải chứng tỏ chắn vẫn chịu được, chẳng qua là cái mồm thích nói vô nghĩa mà thôi.

Lại đi thêm được nửa canh giờ, quân doanh thấp thoáng trong tầm mắt, Tào Tương liếm môi khô cong:” Còn nước không?”

Vân Lang lắc bầu nước:” Hết.”

Tào Tương trách:” Buổi trưa đi qua suối, sao lại quên lấy nước?”

“ Là ngươi uống của lão tử.” Vân Lang mệt không buồn nói nữa, lúc trưa đi qua suối, Tào Tương lo lấy nước sẽ làm nặng thêm nên không lấy, cuối cùng uống nước của Vân Lang:

Tào Tương toét miệng cười:” Trở về mời ngươi uống rượu nho, loại cho thêm băng ấy.”

“ Tưởng ta không có chắc.”

“ Ngươi biết gì, thứ này phải uống của người khác mới thích, uống của nhà mình xót lắm.”

Dù mệt bã người, cả hai vẫn không dám dừng nói chuyện, chỉ có nói, bọn họ mới phân tán được thống khổ trên người.

Công Tôn Ngao quần cộc mình trần nằm trên ghế tựa, hai cái chân lông lá như người rừng vắt lên, da thịt đen đúa nổi lên từng khúc từng khúc một, bộ dạng này còn khiếp sợ hơn cả lúc mặc khải giáp.

Tay cầm cái bát lớn, uống từng ngụm thứ nước nhờ nhờ như nước gạo bên trong rất nhàn nhã, thấy Vân Lang và Tào Tương dìu nhau đi tới cười gằn:” Quy củ trong quân, không được giúp nhau, hôm nay các ngươi thao luyện không qua.”

Tào Tương sớm chẳng còn sức tranh cãi, dù sao còn có đám cung vệ đang nhìn, có điều bọn họ không nhẹ nhàng, mỗi người cầm cái chùy gỗ đang đập lên cọc gõ, khi nào cọc gỗ lún xuống đất ba xích mới là hợp cách.

“ Đừng dừng lại, đừng lãng phí tới gian, đi đập cọc gỗ đi.” Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Khứ Bệnh vang lên, cùng Lý Cảm đi tới đưa mỗi người một cái chùy gỗ, chỉ cho cái cọc gỗ ở xa:

“ Đứng tấn, thẳng lưng, khi vung chùy hông phát lực, chân chống đỡ, chùy đánh xuống, hai chân bất động, đập liên tục là cách tiết kiệm sức nhất, đó là khẩu quyết, nhớ lấy.”

Chỉ cần không phải cử động hai chân thì Tào Tương thấy mình còn có sức, vung cái chùy nặng đập xuống, thấy cọc lún xuống cả tấc, xem chừng chỉ cần đập ba mươi phát là xong không khó:

Vân Lang thong thả lấy trong lòng ra một cái găng tay vải đeo lên, Tiểu Trùng rất khéo tay, làm vừa vặn, phần đầu ngón tay còn lót thêm lớp da thỏ mỏng.

Đeo găng tay lên rồi mới cầm chùy, ước lượng độ nặng, dựa theo lời Hoắc Khứ Bệnh nói, điều chỉnh lại hơi thở, đập một phát, thừa lúc chùy bị bật lại hai tay nắm chặt, khi chùy hạ xuống mới thêm lực độ, cứ như thế hình thành một vòng tròn.

Để cọt lún vào một xích thì dễ lắm, Vân Lang liên tục đập trăm chùy, cảm thấy tức ngực muốn hộc máu mới dừng lại, chùy rơi xuống, hai tay chống gối, trước mắt tối sầm, sao lóe liên hồi, mồ hôi theo cằm, chóp mũi, lông mi chảy như tắm.

Tào Tương gầm gừ như chó dại, chùy đập xuống cột như mưa, giống phát tiết hơn là huấn luyện ...

Vân Lang nhìn dấu đỏ trên cột còn chưa lún xuống đất, hai tay buông thõng run run lại phải lần nữa cầm chùy lên ...

Lần này không còn giữ được vòng tròn như trước, mỗi chùy cực độ gian nan.

Tào Tương hoàn thành huấn luyện trước Vân Lang, nhưng trạng thái của hắn không tốt, nằm sóng soài trên mặt đất, bọt mép sùi ra ngoài, hai mắt trắng dã.

Hoắc Khứ Bệnh xách một thùng nước hất vào mặt Tào Tương, Tào Tương bị sặc ho liên hồi, hít thở thở như kéo bễ, rốt cuộc phun được hơi thở tắc nghẽn trong lồng ngực ra.

Vân Lang buông chùy, lảo đảo sắp ngã thì Lý Cảm đưa hai tay giữ lấy vai, hai chân y run bần bật, thở khò khè ...

Công Tôn Ngao đi tới kiểm tra cọc gỗ, quắc mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh và Lý Cảm:” Không được có lần sau.”

Vân Lang vừa thở, vừa chỉ Công Tôn Ngao:” Tương ... quân ... uống rượu.”

Công Tôn Ngao ngửa đầu đổ rượu chảy tràn cả ra mép:” Gia gia uống đấy, chướng mắt thì đi đàn hặc xem, quân lệnh chưa xuống, dù gia gia có đánh rắm thì ngươi cũng phải hít hết vào. Hôm nay thao diễn không tệ nhỉ, trông như nữ nhân, nhưng xương thì cứng đấy, nếu ngươi qua được thao diễn, sau này tới Vũ Lâm quân nhận chức, gia gia đành bóp mũi mà nhận.”

Nói xong tập tễnh bỏ đi.

Tào Tương hận lắm, lẩm bẩm:” Cứ đợi đấy, đừng để lảo tử nắm được thóp.”

Hoắc Khứ Bệnh nhìn sắc trời, giục:” Quân doanh sắp đóng cửa rồi, các ngươi mau về đi.”

Lời vừa dứt thì có tiếng trống vang lên, hai người vội vàng chạy ra ngoài, một cung vệ dẫn chiến mã của họ từ trong doanh trại tới, đỡ từng người lên ngựa, thi lễ quay trở lại quân trại.

Tào Tương miễn cưỡng ngồi thẳng lưng:” Có hiệu quả rồi, trước kia cho họ hận ta lắm, không thèm để ý cơ.”

Vân Lang đói mờ mắt, chẳng thèm giữ hình tượng, gục người dựa vào cổ ngựa:” Đối xử với họ càng tốt, khả năng sống sót rời chiến trường càng cao.”

Bình Luận (0)
Comment