Tòng quân là một việc khổ sai, Vân Lang cho dù đã chuẩn bị tư tưởng chịu khổ vẫn thấy chưa đủ.
Ở thời đại luật pháp còn dã man này, ở thời mà mọi việc đa phần giải quyết bằng sức mạnh này, có sức khỏe tốt là điều vô cùng quan trọng, người đọc sách du tẩu thiên hạ có ai không biết cầm kiếm, cưỡi ngựa, không có can đảm hơn người cũng không được.
Thái Tể đã chôn dưới hoàng lăng, Vân Lang thấy mình đã làm tròn trách nhiệm rồi, buồn bã mãi cũng không ý nghĩa gì, y muốn ra ngoài, muốn ngắm nhìn thế giới đặc sắc ngoài kia, tranh thủ cơ hội này vừa lấy lại tinh thần, vừa rèn luyện sức khỏe.
Hai người cưỡi trên ngựa đều không có hứng thú nói chuyện, được cái ngựa du xuân rất nhớ đường, nó đủng đỉnh đưa họ về nhà.
Đại Vương ngồi trên ngọn đồi cao, thấy Vân Lang về nhào bổ xuống, hai con ngựa đều bất an dậm chân quẫy đầu, không dám chạy, chạy bị đuổi theo hậu quả càng nghiêm trọng.
Tào Tương cũng bất an hỏi:” Con hổ nhà ngươi học thói ngửi mông ngựa ở đâu ra thế?”
Vân Lang lười nhác đáp rất vô trách nhiệm:” Dù sao cũng không phải học của ta.”
Đại Vương nhảy lên ngựa của Tào Tương, tội nghiệp con ngựa khốn khổ cứ run cầm cập, Tào Tương không nâng tay lên được đành dùng đầu húc:” Xuống, ngươi nặng quá, ngựa của ta không chở được hai đâu.”
Tất nhiên Đại Vương không coi lời Tào Tương ra cái gì, cứ ngồi chồm hỗm trên đó tuần thị lãnh địa.
Đi tới kênh nước nóng, cả hai lột hết quần áo rồi lăn ùm xuống đó.
“ A Lang, cám ơn ngươi.” Tào Tương mãi lúc này mới đủ sức nói:
“ Ta có mục đích riêng, không phải chuyên môn chịu khổ với ngươi đâu.”
“ Ta biết, ngươi làm việc gì cũng có mục đích rõ ràng, ta biết ngươi nhất định có đạo lý của ngươi, ta vẫn cám ơn ngươi, dù sao ta là nguyên nhân đầu tiên khiến ngươi tham gia luyện tập.”
Vân Lang lặng lẽ nhích người sang bên, cái tên này cứ sán tới gần y, ghê bỏ mẹ.
Đàn nhạn cuối cùng bay về nam đã đi rồi, sương giá Ly Sơn đậm lên, Vân Lang học thổi địch mãi không được, nhưng tên Tào Tương này lại rất sở trường, biểu diễn một khúc ( Dạ nguyệt) được rất nhiều thiện cảm trong quân, đúng là đám người đã buồn tẻ quá mức.
Trời lạnh rồi, Công Tôn Ngao chẳng cách nào để mình trần nữa, phải mặc chỉnh tể.
Tới quân doanh mới biết tiễn pháp Hoắc Khứ Bệnh cao siêu thế nào, kể cả khi trời tối hắn vẫn có thể bắn chính xác từng mũi tên vào bia. Lý Cảm cũng rất giỏi tiễn pháp, chỉ là hắn cứng đầu dùng cung bốn thạch, không thể bắn liên tục, nhưng mũi tên xé gió nghe khiếp người.
Công Tôn Ngao ném bát rượu ra, choang một cái, mũi tên đánh bay chệch hướng, gốm vỡ bay tứ tung, Tào Tương tức lắm, lão già đó cứ cố ý phá hắn.
Cung vệ hoàn thành thao diễn bị loại bốn người, bốn người này không còn hứng thứ với cuộc sống quân ngũ nữa, Tào Tương giải trừ quân chức cho họ, cho họ về cuộc sống bình dân, được họ khóc lớn dùng đại lễ quỳ bái.
Không ai hỏi họ vì sao, dù họ có lý do bằng trời cũng không thể ở lại quân doanh.
Quân đội là phải ra trận, người không vướng bận gì mới là chiến sĩ tốt, lo lắng quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới người khác.
Khi lại lần nữa bị bã rượu hất vào mặt, Tào Tương rống lên:” Công Tôn Ngao, ngươi muốn gì?”
Công Tôn Ngao ném bát rỗng đi:” Ta thấy hai quân khốn kiếp vượt qua được thao diễn nên chướng mắt.”
Vân Lang đang dùng tay che mắt nghỉ ngơi lẩm bẩm:” Đừng lôi ti chức vào đây, ti chức không định cầm quân, chỉ định rèn luyện bản thân thôi.”
Công Tôn Ngao càng tức:” Phì, ai cho ngươi cầm quân, muốn rèn luyện thì chịu khó, cứ dùng thủ đoạn là sao?”
Vân Lang bất mãn:” Ti chức dùng thủ đoạn khi nào? Người ta chạy năm mươi dặm, ti chức chạy năm mươi dặm, người ta đập cọc gỗ, ti chức đập theo, cưỡi ngựa, bắn cung, có thứ nào bỏ đâu?”
“ Câm mồm! Người ta chạy năm mươi dặm có nửa canh giờ, các ngươi chạy hai canh rưỡi, người ta đập cọc ba trăm chùy, các ngươi đập nửa ngày. Chỉ cưỡi ngựa hành quân thôi mà người đứt hơi đúng là thế gian hiếm có, bắn tên chỉ trúng nổi bia bắn, còn do dùng nỏ. Mỗi ngày một nghìn lần chém, hai nghìn lần đâm, một nghìn lần vung thuẫn, các ngươi có hoàn thành cái nào không? Còn mặt mũi nói tiêu chuẩn Trường Môn cung vệ là thế, các ngươi đúng là sự xỉ nhục, Trường Môn cung vệ đều là hán tử, còn các ngươi, các ngươi mà do lão phu quản đã quất thành đống thịt nát.”
Bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng chửi rủa của Công Tôn Ngao, đám cung vệ đưa mặt nhìn nhau.
Công Tôn Ngao chửi bới văng nước bọt, ông ta là tướng quân tiêu chuẩn, người bình thường không gọi tên hay quân chức, gọi ông ta là vũ phu.
Những lời đắc tội với người ta như thế mà cũng nói oang oang trước mặt bao người, đúng là loại mất não, loại này đem dùng để xung phong hãm trận đúng là vô cùng chính xác, chứ cầm quân tác chiến thì họa không xa.
May mà Lưu Triệt rất biết tùy tài mà dùng, không cho loại đầu chỉ có cơ bắp này cầm quân đánh trận, chỉ cho phép ông ta luyện quân.
Tào Tương tức tới sắp xì khói ra mũi rồi, Vân Lang nhìn đôi mắt âm u của hắn là biết Công Tôn Ngao đã kết thù với hắn.
Hoắc Khứ Bệnh kéo Công Tôn Ngao đã uống say đi, Lý Cảm tới nói:” Tướng quân hơi nhanh miệng một chút.”
Tào Tương cười khẩy không đáp, ai cũng biết không có gì tốt lành hết.
Lý Cảm thở dài nói thêm:” Ông ấy là hảo hữu của gia phụ.”
Vân Lang nhạt giọng nói:” Cha ngươi muốn phong hầu trên lưng ngựa thì cũng kiểm soát tính tình, Quán Phu, Đậu Anh chết thế nào, ngươi lại không phải không biết.”
“ Gia phụ vốn là người hào sảng.”
“ Lâm ám thảo kinh phong, tương quân dạ dẫn cung, bình minh tầm bạch vũ, một tại thạch lăng trung, bài thơ này tặng ngươi.” Vân Lang ngáp một cái cũng không định quá nhiều lời, y không muốn quá can thiệp, nể tình bằng hữu mới nói một câu thôi:
Lý Cảm nhẩm lại hai lượt cho nhớ, nói:” Ngày hưu mộc ta về Trường An nói với gia phụ.”
Hoắc Khứ Bệnh quay lại, nói:” A Tương đứng ghi hận.”
Tào Tương mặt vô cảm:” Ngươi không cần nói giúp hắn, Công Tôn Ngao nói ra những lời đó khiến ta mất hết uy nghiêm, công sức của ta hơn một tháng rưỡi qua coi như vứt hết, đây không phải là lỡ lời, mà lão ta có lòng lang dạ thú.”
Nói rồi xoay lưng đi, gia tướng chạy ngay tới đưa hắn lên ngựa.
Vân Lang đẩy vai Hoắc Khứ Bệnh một cái:” Liên quan chó gì tới ngươi, ngươi phải lung lạc lòng người Vũ Lâm quân ấy, vừa rồi A Tương tức giận tới vậy mà không phát tác, lại bỏ đi, đó là nể mặt ngươi lắm rồi. Tương lai ngươi còn dài, Công Tôn Ngao hết thời rồi, loại này thêm một bớt một đều chẳng sao.”
Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày:” Sao ngươi cũng nói thế?”
“ Ta cũng giận chứ, tên khốn kiếp đó hôm nay ba lần nói ta là sự xỉ nhục quân ngũ, ngươi nghĩ ta không để bụng được à, loại người nói không biết nghĩ, không phải dũng cảm, mà là loại mãng phu ngu xuẩn, thứ này ra trận sẽ hại chết rất nhiều người.”
Tối hôm đó trở về, Vân Lang và Tào Tương uống rượu tới say, chửi bới Công Tôn Ngao thậm tệ rồi lăn ra ngủ, hậu quả sáng hôm sau tỉnh lại, Vân Lang đau đầu dữ dội, đó là triệu chứng khi uống loại phế phẩm tên là rượu của nhà Hán quá nhiều.
Rượu nếp chẳng ra rượu nếp, rượu gạo chẳng ra rượu gạo, lại còn có vị dấm nữa, uống vào một ngụm phun ra nửa ngụm bã, bà nó.
Hồng Tụ gói hồn đồn khéo lắm, một miếng phải ăn hai cái, ăn liền bát to thì hồn phách liền trở lại.
Tào Tương dậy sớm hơn Vân Tranh, đang đứng ở sân luyện thương.
“ Đừng luyện nữa, ngươi có chăm chỉ tới mấy cũng không đấu nổi Lý Cảm, Khứ Bệnh đâu, bỏ công sức vào âm mưu quỷ kế ấy, đó mới là sở trường của ngươi.” Vân Lang cầm bát hồn đồn ngồi vắt chân lên thành lan can gọi:
“ Âm mưu quỷ kế không cần luyện, còn thương pháp thì luyện thêm chút, lên chiến trường sẽ có lợi.” Tào Tương vỗ đầu, rồi nhớ tới chuyện cũ, cắm phập thương xuống đất:” Mẹ cái thứ ngu xuẩn đó, hôm qua ta cố ý dẫn toàn bộ mọi người tới, để thay mặt mẫu thân cảm tạ ông ta, coi như ta nợ ân tình này, ngày sau báo đáp. Vậy mà lão ta không chỉ khiến ân tình cạn sạch, khiến ta uổng công, thiên hạ sao có loại người ngu xuẩn như vậy?”
Vân Lang cho miếng hồn đồn cuối cùng vào mồm:” Loại đó không đáng để chúng ta bận tâm, vấn đề bây giờ là, ngươi làm sao với đám kiêu binh mãnh tướng khinh bỉ ngươi?”
“ Chỉ có công danh lợi lộc thôi, ta có quyền thế.” Tào Tương rút thương lên múa tiếp:
Vân Lang tin, Tào Tương sẽ làm tốt, gì chứ cha hắn mất sớm, mẹ hắn cải giá, cả cái hầu phủ do hắn quản, ngự hạ là chuyện hắn làm từ nhỏ.